"Chương Già..." Sau khi Dư Thanh Dã đến gần thì chào hỏi với cô ấy, "Vừa rồi huấn luyện viên của cậu hỏi cậu đi đâu rồi."
"Đi ra ngoài mua chút đồ." Chương Già trả lời xong câu này thì quay đầu nhìn tôi, "Đúng rồi, tối qua chị không sao chứ?"
Trải qua hai lần đối mặt, tôi phát hiện hình như trông cô ấy lạnh nhạt nhưng tâm địa thiện lương, ngày hôm qua còn chủ động đưa ra lời đề nghị đưa tôi tới bệnh viện.
"Kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn..." Tôi hơi ngại nói ra nguyên nhân, đành phải mỉm cười ngượng ngùng với cô ấy.
Dư Thanh Dã đi đến trước mặt tôi, cười nói tiếp: "Cô ấy ăn no quá đó."
"..."
Đã đẹp trai thì xin đừng nhiều chuyện.
Chương Già trầm mặc hai giây rồi cười khẽ thành tiếng, "Không sao là tốt rồi."
Đóa hoa lạnh lùng cười lên còn ấm áp hơn ánh mặt trời mùa đông.
"Hoa này cho anh à?" Dư Thanh Dã nghiêng nghiêng đầu, đánh giá trái phải rồi nhướng mày với tôi, "Sẽ không phải là 99 đóa đó chứ?"
Thiếu niên ngây thơ trong điện thoại ngày hôm qua đã tan thành mây khói, giờ phút này chỉ còn ý cười thản nhiên.
Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác thể thao màu xanh đen, vốn đã dáng cao thân dài, trên nền trắng xám càng nổi bật hơn.
"Ai nói là cho anh." Vừa rồi cậu ấy phá hủy mất bậc thang đi xuống của tôi, tôi không cam lòng yếu thế.
Dư Thanh Dã tỏ vẻ hoài nghi: "Em tới xem anh thi đấu, không phải cho anh?"
"Em tặng cho quán quân."
Cậu ấy chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-tham-men/1075466/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.