Nghe xong,Nhược Lan nấc lên vì cảm động.Thái Nhãn Hoàng nhẹ nhàng kéo nàng sát vào người anh, từ từ đặt lên trán nàng nụ hôn ấm áp. Anh suy nghĩ bâng quơ, không hề nghĩ rằng đó là tình yêu. Anh cảm thấy cô gái này có gì đó rất lạ. Cô ta thông minh, xinh đẹp. Đặc biệt là có tình yêu ấm áp lòng người. Anh thương thay cho cô vì phải sống trong đông cung thái tử. Thương cho nhan sắc, tài năng ấy không được đi đúng đường. Anh thương cô, thương cô nhiều vô cùng... Bỗng Nhược Lan hỏi:
-Sau này anh định lấy mấy phu nhân?
-Một...một thôi. Sao cô lại hỏi vậy?
-Chẳng sao cả, mọi chuyện chỉ vậy thôi.
2 người nhặt sỏi ném xuống nước. Chiều đã xế làm man mác lòng người.Nhược Lan đã thôi không khóc. Thái Nhãn Hoàng tự dưng nói ra một câu làm lòng nàng càng sầu thêm:
-Tôi cũng chẳng biết có thể sống bao lâu mà lấy vợ đây.
-Sao vậy?
-Nước ta sắp có chiến tranh rồi.
-Anh yên tâm đi, đất nước sẽ thái bình.
Thái Nhãn Hoàng nghĩ đó là 1 lời động viên bình thường, anh tiếp:
-Ừ, công lớn nhất chắc thuộc về thái tử.
-Không, thái bình nhưng không phải công của anh ta đâu. Mà là của...
Nhược Lan dừng lại ở đó. nàng chưa nói ra vì sợ sẽ phải giải thích dài dòng với anh ta. Thực ra nàng là người hiện đại. Mấy điều này chỉ biết qua sách vở mà thôi.
Nhưng đột nhiên nàng bị Thái Nhãn Hoàng che tay lên miệng. Nàng giật mình, không hiểu. Thái Nhán Hoàng chỉ hoảng hốt nói:
-Cô có biết hoàng thượng và thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tu-qua-khu/28044/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.