Chương trước
Chương sau
Chiếc đồng hồ lớn ở quảng trường cách đó không xa điểm mười hai giờ.

"Xem như tới kịp." Lam thở phào nhẹ nhõm: "Qua mười hai giờ chính là một ngày khác."

Sau khi Lam rời sân bay vào buổi sáng, y đi theo bản đồ men theo quốc lộ để quá giang, cuối cùng anh lên năm chuyến xe mất mười bốn giờ, sau đó mới từ Đông Đô đến Tân Thành mà không cần dùng chứng minh thư.

Lúc đó là đúng 11 giờ đêm.

"Sao đột nhiên muốn tới đây?" Lâm Tam Thiên còn chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Lam.

Anh lau đi lớp sương trắng đọng trên mắt kính, nhìn Lan chằm chằm một lúc giống như sợ sự bất ngờ đột ngột hạ xuống sẽ tan biến.

"Khi ở sân bay tớ đã kiểm tra dự báo thời tiết, nói tối nay Tân Thành sẽ có tuyết rơi." Lam cười: "Thời tiết như vậy cậu rất muốn gặp tớ."

"... Tớ cũng muốn gặp cậu." Lam nói thêm.

Lâm Tam Thiên ngẩn ra một lúc rồi lập tức mỉm cười.

"Cười cái gì?" Lam biết rõ còn cố hỏi.

Lâm Tam Thiên nhìn y: "Yêu ảnh trong gương của mình quá phạm vi rồi."

Dù sao thì đối phương cũng là bản sao của mình, biết nỗi niềm vui vẻ chờ mong của anh.

Lam nắm lấy tay Tam Thiên, ôm anh vào lòng: "Vậy thì có thể phiền giáo sư Lâm tập cho quen với kiểu phạm vi này không?"

"Ừm." Lâm Tam Thiên trầm giọng nói.

Anh dựa vào Lam, hương "Blue Dawn" trộn lẫn với không khí lạnh tràn vào xoang mũi anh.

Lần đầu tiên gặp Lam, Lâm Tam Thiên cũng được đối phương ôm.

Anh nhớ rõ, lúc đó anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể Lam rất thấp, dường như phải chạy một quãng đường rất xa trong bão tuyết mới đến được trước mặt anh.

Lần này, Lam thực sự đã vượt qua cả ngàn cây số để gặp anh.

Lâm Tam Thiên cụp mắt xuống, ánh mắt vừa lúc rơi vào vết máu đỏ sẫm đông đặc trên tất chân của đối phương, anh nhíu mày: "Cậu bị thương trên đường?"

Lam nhìn theo ánh mắt của anh, cúi đầu rồi cau mày chán ghét: "Không phải máu của tớ, lúc đánh người không cẩn thận dính vào."

"Lúc quá giang gặp phải một thằng già háo sắc, ổng nghĩ tớ là con gái độc thân dễ bắt nạt nên định sờ mó." Lam nhún vui: "Sau đó bị tớ dạy dỗ một trận, chắc ổng bị bóng ma tâm lý rồi, cả đời không dám sàm sỡ nữ giới nữa đâu."

Lam nói xong thản nhiên cởi đôi tất và đôi giày dính máu vào thùng rác rồi giẫm lên tuyết bằng chân trần, cổ chân trắng ngần ngập vào tuyết.

Người gương không yếu ớt như người bằng xương bằng thịt, họ không hề cảm thấy đau, không quan trọng thời tiết nóng lạnh, sau khi bị thương lập tức vỡ thành vụn thủy tinh, sau 24 giờ vết thương tự động khép lại.

Song khi Lam giẫm lên tuyết đọng bước tới, người y khẽ run lên.

Cảm giác lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến, y bất giác nhíu mày, có chút bối rối vì cảm giác xa lạ này.

Lam không hề để tâm đến những thay đổi nhỏ trong cơ thể mình.

Lúc này Lâm Tam Thiên đã mua một đôi dép bông từ cửa hàng tiện lợi, đặt trước mặt Lam: "Đừng đi chân trần trên tuyết, dễ bị nứt nẻ."

Vì anh phát hiện mắt cá chân của Lam đã hơi đỏ lên vì lạnh.

Kể từ khi Lam có thể xuất hiện trong 24 giờ, nhiều đặc điểm của y ngày càng gần giống với con người.

Lam thoáng kinh ngạc rồi ngoan ngoãn xỏ chân vào giày.



Lâm Tam Thiên còn tháo khăn quàng cổ màu xanh da trời của người tuyết ra, quấn quanh chiếc cổ trần của Lam.

"Ở nơi công cộng, vẫn nên học cách giống con người."

Lâm Tam Thiên nói xong, buộc khăn quàng cổ lại cho Lam.

Quấn kỹ Lam rồi Tam Thiên bắt đầu mặc quần áo cho người tuyết Lam.

Anh đã thử bôi son môi màu xanh lên người tuyết, nhưng độ khó này quá cao, son môi không thể dính vào tuyết một cách thuận lợi, tuyết sẽ dễ dàng tan ra sau khi dùng tay bôi lên.

Lam cọ tới: "Tam Thiên, đừng thoa cho nó nữa, thoa cho tớ đi."

Tam Thiên đương nhiên biết hậu quả của việc thoa son môi cho Lam, anh liếc nhìn môi y, cười nói: "Cậu đã thoa xong rồi, không cần phải làm vậy."

Lam không chịu buông tha: "Không đủ."

Lâm Tam Thiên: "..."

Anh lại gần, lau đi nước tuyết tan trên son môi, cẩn thận miêu tả đôi môi của Lam.

Họ gần đến mức có thể nghe rõ hơi thở và nhịp tim của nhau.

Cảm giác này cũng rất kỳ diệu, trong một khoảnh khắc Lâm Tam Thiên có ảo giác rằng đang thoa son trước gương.

Giống như đêm ở cô nhi viện Hạ Thành mười chín tuổi, anh trốn trong phòng khách thoa son môi xanh, chơi một trò chơi nhập vai bí mật.

Lam được sinh ra trong tay anh.

"Cậu nghĩ gì? Không tập trung thế."

Lam cắn thỏi son bằng môi, giọng nói trầm thấp giống như tán tỉnh hơn là làm nũng.

"Đừng lộn xộn nên thoa son rồi."

"Kệ đi, dù sao cũng sẽ phai hết."

Lam nhìn anh, trong mắt Lam ngọn lửa xanh đang nhảy lên: "Tam Thiên, đến lượt tớ."

Giây tiếp theo, Lam đột nhiên nghiêng người hôn sâu Tam Thiên.

Son môi cũng từ môi Lam thoa sang môi Tam Thiên.

Son môi của Lam có vị ngọt, Lâm Tam Thiên nuốt nó cùng với hơi thở của Lam.

Tuyết trắng tuôn rơi xung quanh họ, đó là một nụ hôn dài và sâu, bất tận như tuyết đầu mùa.

Những người say rượu đi ngang qua đường liên tục huýt sáo vỗ tay ồn ào.

Lam cũng mặc kệ, tiếp tục hôn say đắm Tam Thiên của y.

Mãi cho đến khi Tam Thiên thở không ra hơi, y mới miễn cưỡng buông ra.

Lúc này môi, cằm, chóp mũi của cả hai đều lộn xộn, tất cả đều là vết son môi sau khi gặm cắn.

Cả hai ngẩn ra một lúc rồi đồng thời bật cười thành tiếng.

Hai người đành phải đeo khẩu trang đến cửa hàng tiện lợi mua khăn giấy ướt, tính tiền xong Lam còn gọi hai cây kem.

Cả hai lau đi vết son trên mặt nhau như soi gương, sau đó lại bước vào màn tuyết ngày càng lớn, hàm răng va lập cập ăn kem.

Người đi bộ trên đường ít hơn, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua mặt đường.



Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên tai.

Đèn đường màu vàng chiếu xuống, Lâm Tam Thiên cúi đầu, phát hiện trên mặt đất chỉ có bóng Lam kéo dài.

Vẻ mặt Lâm Tam Thiên thoáng ngưng lại, tiếp tục cắn kem như không có chuyện gì xảy ra.

Xem ra tác dụng phụ ngày càng rõ ràng, ngay cả cái bóng cũng biến mất.

Lam cũng phát hiện ra cái bóng của Tam Thiên bất thường.

Y kéo Tam Thiên đến trước mặt mình, ôm lấy Tam Thiên từ sau lưng, thoạt nhìn bóng của hai người giống như chồng lên nhau.

"Lam, cậu có ký ức từ khi nào?"

"Từ lần đầu tiên cậu nói chuyện trước gương."

"Lâu quá rồi, tớ đã quên mất là khi nào."

"Tớ nhớ, đêm đầu tiên vào cô nhi viện, cậu trằn trọc không ngủ được, cậu ngẩn ngơ ngồi trước gương đến hừng đông, thỉnh thoảng nói vài câu với gương, tớ đã được giọng nói cậu đánh thức."

Lâm Tam Thiên nhớ tình hình lúc đó, nở nụ cười: "Lúc đó cậu đang suy nghĩ gì?"

Lam cọ chóp mũi vào mái tóc Tam Thiên: "Tưởng tượng được ôm cậu như bây giờ."

"Ừm."

"Đáng tiếc lúc đó tớ không làm được."

"Sau đó thì sao? Cậu sống trong gương như thế nào?"

"Đa phần thời gian tớ chờ cậu soi gương, khi cậu soi gương, cảm giác và cảm xúc của tớ sẽ kết nối với cậu."

Lâm Tam Thiên ngẩn ra một lúc: "Xin lỗi, lúc soi gương hình như tớ luôn không vui lắm."

Lam cười: "Cho nên lúc đó tớ đã nghĩ, có thể làm cho cậu vui vẻ thì tốt biết mấy, mãi cho đến một ngày không chịu nổi nữa, tớ đã phá quy tắc bước ra dạy dỗ ba tên côn đồ bắt nạt chúng ta."

"Vậy còn khoảng thời gian tớ không soi gương thì sao?" Lâm Tam Thiên lại hỏi.

Lam im lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói bên tai Tam Thiên: "Không nói cho cậu biết."

Lâm Tam Thiên quay đầu lại: "Tại sao?"

Lam: "Hì hì."

Lâm Tam Thiên: "..."

"Nhắc mới nhớ, anh giáo sư, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Lam cọ vào vành tai đỏ ửng của Tam Thiên bằng chóp mũi lành lạnh, giọng nói trầm ấm của y khiến không khí trở nên khô khốc.

Bước chân Tam Thiên dừng lại, yết hầu trượt xuống: "Cậu có nơi nào đặc biệt muốn đến không?"

Lam rất nghiêm túc suy nghĩ rồi dán vào vành tai đỏ thấu của Tam Thiên: "Khách sạn tình yêu."

Tác giả có lời muốn nói:

Tam Thiên: Hôm nay cập nhật không có 3000 chữ.

Editor: Ý là chương này viết chưa tới 3000 chữ, mỗi chương thường rơi vào 3k chữ nhưng chương này mình làm xong còn 1k6 =))))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.