Sau khi biết bản chất của mình là một lời nguyền, Lam thường nghĩ đến lời ảnh phản chiếu trong gương của mẹ ——
"Dẫu thế nào cũng không thể để cho Tam Thiên chết, kể cả khi thằng bé muốn tự sát, cậu cũng phải ngăn cản..."
Quy tắc tồn tại quan trọng nhất của y là không thể để cho Tam Thiên chết.
Bảo vêh Tam Thiên là bản năng của y.
Lời nguyền bắt nguồn từ sự trừng phạt của Tà Thần đối với kẻ phản bội.
Tà Thần ghét phản bội.
Nhưng nếu một lời nguyền như y phản bội bản năng của mình thì sao?
Vậy quy tắc có bị đảo ngược hay không?
Kể từ khi y và Tam Thiên hôn nhau trong đêm tuyết rơi ngày hôm đó, suy nghĩ như vậy sẽ thỉnh thoảng xuất hiện.
Nhưng Lam không thể chắc chắn 100%, y không muốn Tam Thiên phải chịu rủi ro vì không chắc chắn.
Một tuần sau, Cố Lạc lấy được visa và vé máy bay cho Lam bằng phương pháp đặc biệt.
Vào giữa tháng 12, bốn người lên máy bay đến Sirico.
Khi máy bay hạ cánh, còn chưa đến 4 giờ chiều.
Hôm nay trời hửng nắng, thành Cực Quang ở phương Bắc chào đón một hoàng hôn ngắn ngủi.
Lần đầu tiên Lam đi máy bay Tam Thiên chọn một vị trí gần cửa sổ cho y, khi máy bay bay thấp lướt qua bầu trời bình nguyên, Tam Thiên kéo tấm chắn ánh sáng ra cho Lam.
Mặt hồ đóng băng đã đông đặc lại thành một màu lam lạnh lẽo vô tận, yên tĩnh và bao la, xa xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-trong-guong/2885055/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.