Lúc ăn sáng, chiếc nhẫn thủy tinh màu xanh trên ngón áp út của Lâm Tam Thiên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Chúc mừng hai đứa." Bà cố ngoại chúc phúc từ tận đáy lòng: "Chiếc nhẫn rất thích hợp với giáo sư Lâm."
"Cảm ơn ạ." Bên tai Lâm Tam Thiên có chút đỏ, vùi đầu tiếp tục ăn bánh mì nướng.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út phát sáng mơ hồ theo chuyển động của anh, khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Cố Lạc nói đùa: "Nếu đã cầu hôn thành công, hai người không tổ chức hôn lễ à?"
"Bọn anh dự định ăn uống uống rượu một cách đơn giản vào ngày Đông Chí, sau đó đến địa điểm cũ của tế lửa, không cần cha xứ hay nghi thức phức tạp rườm rà."
Lâm Tam Thiên và Lam liếc nhìn nhau, họ đã bàn bạc với nhau rồi, dù sao với thân phận của Lam thì không đăng ký kết hôn được.
Cố Lạc chậc lưỡi: "Không cần cha xứ và nghi thức thì cũng có thể đặt váy cưới mà."
Đôi mắt Lam sáng lên: "Tớ muốn."
Lâm Tam Thiên thoáng ngẩn ra rồi cười bảo: "Được."
"Em biết một nhà thiết kế, cô ấy có rất nhiều váy cưới rất đẹp và độc đáo, hơn nữa chủ yếu là kiểu dáng màu xanh da trời, phòng làm việc cách nơi này cũng không đến hai trăm km, lát nữa chúng ta cùng đi xem."
Cố Lạc làm việc rất nhanh, sau khi ăn xong tự lái xe chở họ đến xưởng thiết kế váy cưới ở một thành phố nhỏ gần đó.
Có lẽ cô đã nói trước điều gì đó, nhà thiết kế thấy Lam đến thử váy cưới cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên hay tò mò mà còn nhiệt tình giới thiệu cho Lam bộ váy cưới theo sở thích.
"Mấy bộ này anh có thể thử một lần, nói cho cùng mặc rồi mới biết có thực sự phù hợp hay không."
"Được, cảm ơn cô."
Lâm Tam Thiên nhìn hơn hai mươi bộ váy cưới mà Lam đã chọn, trong lòng thầm đếm thời gian.
Mặc thử một bộ váy cưới mất ít nhất 20 phút, muốn thử hết mấy bộ này ít nhất cũng phải mất bảy tiếng...
Lúc đó chắc trời đã tối rồi.
Bản thân Lâm Tam Thiên không bận tâm, việc thấy Lam khoác lên mình những chiếc váy cưới khác nhau đối với anh là một kiểu thưởng thức, anh cũng không ngại ngắm cả đời.
Nhưng điều này có thể sẽ làm trễ nải thời gian của Cố Lạc và Khương Chúc.
Lam nhìn ra băn khoăn của anh, nháy mắt với anh mấy cái: "Giáo sư Lâm, cậu có muốn thử giúp tớ không?"
Lâm Tam Thiên còn chưa phản ứng kịp: "Hả?"
Lam rất tự nhiên nói: "Cậu và tớ mỗi người thử một nửa, nâng cao hiệu suất."
Nói xong, y trầm giọng mỉm cười, kề sát bên tai Tam Thiên nói thêm: "Mấu chốt là, tớ cũng muốn thấy cậu mặc chúng."
Giọng y đầy dụ dỗ và làm nũng, tất nhiên Lâm Tam Thiên không thể chối từ.
Hơn nữa đề nghị này cũng không có vấn đề gì, dù sao họ cũng là một người.
"Được."
Tam Thiên rất sẵn lòng thử váy cưới cho "cô dâu" của mình.
Kể từ khi 19 tuổi, đây là lần đầu tiên Lâm Tam Thiên thử lại trang phục nữ.
Hơn nữa còn là váy cưới.
Hai người đều tự ôm áo cưới vào cùng một phòng thử đồ.
Cố Lạc trợn mắt há hốc mồm: "Quá phạm quy, yêu đương với bản thân tiện quá đi."
Xét cho cùng, các cặp vợ chồng bình thường không có chuyện thử váy cưới cho người yêu của mình.
Khương Chúc cười: "Cũng khó nói, cả hai vào cùng một phòng thử đồ có lẽ hiệu suất thấp hơn."
Nhưng Khương Chúc đoán sai rồi, Lam không làm bất cứ hành động thừa thãi nào trong phòng thử đồ ngoài việc lấy cớ thoa son để hôn hít Tam Thiên không biết bao nhiêu lần.
Cả hai mặc váy cưới cho nhau rồi bước ra khỏi phòng thử đồ để xem hiệu quả.
Hai người thử đến ba giờ rưỡi chiều, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời.
Cuối cùng Lam nhìn trúng váy cưới Tam Thiên đang bận.
Vải lụa xanh với thiết kế cắt may cá tính, không cầu kỳ, lộng lẫy như những chiếc váy cưới thông thường mà mang vẻ giản dị và phóng khoáng.
"Trông đẹp không?"
Lam không dời mắt khỏi anh: "Đẹp lắm."
Lâm Tam Thiên vừa định xoay người soi gương thì chợt nhớ ra ảnh phản chiếu trong gương của mình đã biến mất.
Động tác của anh thoáng khựng lại.
Lam khẽ hôn Tam Thiên đang mặc váy cưới: "Đừng gấp, lúc hôn lễ tớ sẽ mặc cho cậu xem."
Lâm Tam Thiên cười: "Tớ rất chờ mong."
Sau khi xác nhận váy cưới, Lâm Tam Thiên lại đến cửa hàng trang sức để đăng ký mua một cặp nhẫn.
"Anh ơi, xin lỗi, dựa theo quy trình nhanh nhất, anh sẽ phải chờ 15 ngày mới nhận được chiếc nhẫn." Nhân viên nói xin lỗi với Lâm Tam Thiên.
15 ngày, chắc chắn không kịp đám cưới.
Sắc mặt Lam hơi thay đổi.
Lâm Tam Thiên: "Sao vậy?"
Lam: "Đắt không?"
"Đắt lắm." Lâm Tam Thiên thành thật nói: "Nhưng tớ muốn mua cho chúng ta."
Lam cười: "Ừ, chậm một chút cũng không sao."
Y tin rằng không lâu nữa họ sẽ có thể đeo nhẫn cho nhau.
...
Chớp mắt đã đến ngày 21 tháng 12.
Ánh bình minh ngày Đông Chí đến muộn, khi Lam tỉnh dậy thì ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối.
Y đứng dậy, bỏ chiếc hộp nhỏ mà bà cố ngoại tặng vào túi áo khoác denim rồi thẫn thờ nhìn về phía chân trời vô định một lúc.
Sau đó tiếp tục nằm trở lại trên giường, hôn Tam Thiên đang gặp ác mộng một cách tỉ mỉ lại say sưa.
Lâm Thiên nhíu chặt mày, lông mi rung rung như cánh bướm bị mắc kẹt trong đầm lầy, cuối cùng anh cũng mở mắt ra.
"Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành."
"Lam, vừa nãy tớ mơ thấy cậu biến mất." Tam Thiên vẫn chưa tỉnh hẳn, trong mắt anh còn sót lại vẻ mê mang và đau khổ từ giấc mơ: "Trong mơ, tớ biết mình đã quên một điều rất quan trọng, nhưng tớ không thể nhớ ra đó là gì..."
Lam vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Tam Thiên: "Sẽ không đâu, cậu chắc chắn sẽ nhớ ra tớ."
Lâm Tam Thiên: "Đúng vậy."
"Tam Thiên, hôm nay là đám cưới của chúng ta." Lam cố tình thì thầm vào tai anh.
Lỗ tai Lâm Tam Thiên rất nhạy cảm, luôn thành thật đưa ra phản ứng dưới dụ dỗ của y.
Vành tai nho nhỏ trong nháy mắt đỏ thấu, làn da nóng bỏng bao phủ bởi lớp lông tơ mịn màng, giống như một loại trái cây chín mọng và hấp dẫn.
"Ừm." Sương mù trong mắt Tam Thiên tan biến, anh chạm nhẹ vào nốt ruồi dưới mắt trái của Lam bằng đầu ngón tay: "Lam, hôm nay cậu là 'cô dâu' của tớ."
Đó là dấu vết độc nhất vô nhị mà anh để lại cho Lam.
Lam nắm chặt tay Tam Thiên, hôn lên chiếc nhẫn chính miệng mình đeo lên.
"Vậy, phiền giáo sư Lâm mặc váy cưới cho cô dâu của mình."
Ngọn lửa bé nhỏ màu xanh lại bùng cháy trong ánh ban mai.
Chất vải mềm mại phác thảo hình dáng của Lam như dòng nước chảy, nốt ruồi đen trên xương bả vai nhảy múa trong ngọn lửa màu xanh.
Chiếc váy cưới mà Lâm Tam Thiên thử trước đây giờ đã được Lam mặc.
Lâm Tam Thiên thoa son môi xanh cho y, giống như tự thoa cho mình trước gương.
"Đẹp không?"
Lam biết còn cố hỏi.
"Đẹp."
Lâm Tam Thiên thành thật trả lời.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, cả hai đều biết câu trả lời này tự luyến đến mức nào.
Tự luyến là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời họ.
Trong trang viên đã chuẩn bị xong bữa sáng, bà cố ngoại mời nhà thiết kế tới, bày hoa tươi và bánh ngọt trên bàn ăn.
"Lâu lắm rồi mới có dịp gặp được cặp vợ chồng mới cưới." Bà cố ngoại nâng ly rượu trong tay lên: "Chúc mừng các cháu."
"Cảm ơn cụ."
Lúc này, bầu trời đã hoàn toàn sáng hẳn, hiếm khi vùng hoang dã chào đón một ngày nắng đẹp.
"Biết đâu đêm nay sẽ có cực quang." Bà cố ngoại trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại chuyển ánh mắt sang Lam: "Chúc các cháu mọi việc thuận lợi."
Lam cười: "Cháu tin rằng đó sẽ là một đêm khiến người ta khó quên."
Sau bữa sáng, Lam mặc áo khoác denim bên ngoài váy cưới sa tanh, lái xe đến một quán rượu ở thị trấn gần đó.
Lần này y và Tam Thiên ngồi cùng một chiếc xe, Cố Lạc tự lái xe chở Khương Chúc.
Nhịp sống của cư dân Sirico chậm rãi thoải mái, văn hóa rượu có lịch sử lâu đời, các quán rượu ở đây về cơ bản mở cửa kinh doanh sau bình minh.
Khi họ đến quán rượu, đã có rất nhiều người đến tụ tập uống rượu.
Khi Lam bước vào quán rượu, ánh mắt của những người trong quán rượu ngay lập tức bị thu hút.
Thậm chí có người uống rượu huýt sáo ồn ào: "Hình như lại có thêm một cô dâu xinh đẹp đào hôn bỏ trốn với người tình rồi."
"Lại có thêm một chàng rể xui xẻo vào buổi sáng đẹp trời này."
Trong tiếng ồn ào, Lam còn kéo tay Tam Thiên như chim công, khiến tiếng ồn ào càng thêm nhiệt tình hơn.
Tam Thiên bình tĩnh nhìn về phía "cô dâu" đào hôn cùng với mình, bản thân anh cũng mỉm cười.
Vẻ đẹp của Lam thực sự giống như một phép màu.
Áo khoác denim và váy cưới sa tanh, yết hầu và son môi, cảm giác thần bí mập mờ và gợi cảm sắc sảo... tất tần tật những mâu thuẫn thể hiện một vẻ đẹp riêng ở y.
Cũng đúng, bản thân sự tồn tại của Lam đã là một điều kỳ diệu đối với anh.
Lam nâng ly với Tam Thiên: "Chúc chúng ta có một cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn."
Tam Thiên cụng ly với y, uống một hơi cạn sạch một cốc bia lớn.
Cố Lạc và Khương Chúc cũng uống vài ly với họ, lần này khác với lần đầu tiên gặp nhau ở Đông Đô, bốn người trẻ tuổi bắt đầu trò chuyện thoải mái và rộn rã.
Chủ đề trò chuyện không liên quan gì đến hiến tees và lời nguyền, tất cả đều là về tình yêu, học tập, công việc và sở thích.
Khương Chúc nói về cảm hứng viết cuốn sách tiếp theo, Cố Lạc định dẫn Khương Chúc về phía Nam vào đêm giao thừa, Lam ngẫm nghĩ cách kiếm tiền để hỗ trợ gia đình sau khi kết hôn, Lâm Tam Thiên thì im lặng nghe, khóe môi nhếch lên một cách vô thức.
Anh hơi choáng váng, vì vui vẻ.
Nghe những cuộc đối thoại đời thường này, anh cảm giác mình và Lam có thể bên nhau trải qua không biết bao nhiêu ngày.
Họ sẽ giống như những người yêu nhau, chia sẻ cuộc sống của nhau sau đám cưới và quản lý tương lai và cuộc sống cùng nhau.
Tốt đẹp làm sao.
Mà ngay cả ánh nắng ngoài cửa sổ cũng là thứ trong trẻo và ấm áp nhất mà anh từng thấy trong mùa đông này.
Nắng xuyên qua cửa sổ hắt vào người anh và Lam.
Khoảng gian thoải mái như vậy luôn trôi qua rất nhanh.
Bốn người ngồi trong quán rượu cho đến chiều, trước khi mặt trời lặn mới rời đi.
Lúc tính tiền, Lâm Tam Thiên đã thanh toán cho tất cả vị khách trong quán rượu
Vì thế các vị khách đều nâng ly chúc họ tân hôn vui vẻ.
Tam Thiên và Lam rời đi trong sự chúc phúc của mọi người.
"Mấy anh thu dọn đồ đạc sớm một chút trở về trang viên, ban đêm ở đây lạnh lắm."
Lúc này gió đã trở nên lớn hơn, Cố Lạc dặn dò.
Hồ suối nước nóng là nơi tộc người Nam Vu tự thiêu mình.
Vì vậy, chuyến đi này được gọi là "tuần trăng mật" đặc biệt.
Hai chiếc xe mỗi người đi một ngả ở ngã tư đường, Lam chở Tam Thiên đi về phía Nam.
Chẳng mấy chốc, ánh mặt trời hoàn toàn bị đường chân trời nuốt chửng, bóng tối phủ xuống đồng hoang.
Đêm đông hoang vu dài dằng dặc, chỉ có tiếng gió rít, và sự im lặng nuốt chửng vạn vật.
Anh ghe thấy Lam ở bên cạnh nói: "Tam Thiên, ngủ trước đi, còn hai tiếng lái xe nữa, đến nơi tớ sẽ gọi cậu."
"Ừm..." Anh mơ màng đáp lời, Tam Thiên lại giãy dụa một chút: "Đường tối như vậy, cậu có sợ không?"
Anh biết Lam không thích bóng tối.
Lam cười: "Có cậu ở bên tớ không sợ đâu."
"Ừm, được..." Tam Thiên vừa dứt lời đã ngủ thiếp đi.
Lam nhìn khuôn mặt say ngủ yên bình của Tam Thiên, lần này y lái xe rất chậm.
Dường như không muốn đến nơi nhanh như vậy.
Trên con đường trong vùng hoang dã chỉ có một chiếc xe.
Lam có loại ảo giác, xe cứ chạy mãi đừng dừng lại, vậy thì y và Tam Thiên có thể đi đến tận cùng thời gian.
Tận cùng của thời gian có lẽ là vĩnh hằng.
Song cuối cùng y vẫn phải dừng lại, vĩnh hằng chỉ là ảo tưởng, đích đến vẫn đang chờ đợi họ.
Lần này, Tam Thiên không gặp ác mộng nữa, anh không mơ thấy bất cứ điều gì, chỉ có sự im lặng và bóng tối vô tận trong giấc ngủ sâu của anh.
Vì thế ngay khi anh tỉnh dậy, anh đã bị ánh sáng xanh mạnh làm chói mắt.
Anh vô thức lấy tay che mắt, giọng nói của Lam vang lên bên tai anh: "Tam Thiên, chúng ta đến rồi, bà cố ngoại nói đúng, đêm nay chúng ta có thể trông thấy cực quang."
Sau khi anh dần quen với ánh sáng, nhìn qua kính xe, anh trông thấy cực quang mọc lên từ đường chân trời, bùng cháy như ngọn lửa xanh trên bầu trời đêm.
Gió đã ngừng thổi, hồ nước nóng quanh năm không đóng băng bao la và yên tĩnh, phản chiếu những ngọn lửa xanh biếc trên bầu trời.
Nhà thờ bỏ hoang đứng sừng sững dưới bầu trời đêm trong xanh, bức tường màu trắng được mạ một lớp màu xanh lá cây lưu động.
Cảnh trí trước mắt quá bao la và kì diệu, chẳng giống nhân gian.
"Chúng ta xuống xe thôi."
Lam đỗ xe bên lề đường, giọng điệu bình tĩnh.
"Được."
Nhiệt độ ban đêm ở vùng hoang dã bên ngoài xe đã giảm xuống âm 20 độ, nhưng lúc này anh đã hoàn toàn mất đi thần kinh cảm nhận nóng lạnh.
Lam nắm tay Tam Thiên đi về phía hồ.
Suốt đường đi hai người không nói một lời.
Lâm Tam Thiên nghĩ rằng tro cốt của vô số người trong tộc có lẽ đã trộn lẫn với từng tất đất mà anh bước lên.
Hiến tế mang tên tự do.
Nhưng bây giờ vùng đất này rất yên tĩnh, ngay cả gió cũng dừng lại, chỉ có cực quang đầy trời đang trôi.
"Khoan đã, chúng ta ngắm cực quang một lát nhé?"
Tuy Lam không nói cho anh biết nội dung cụ thể của kế hoạch, nhưng Tam Thiên đã có dự cảm, anh đột nhiên khẽ hỏi: "Lam, có phải cậu muốn rời đi hay không."
Bước chân Lam ngừng lại, rồi đặt ngón tay lên môi: "Suỵt."
Bả vai Lâm Tam Thiên run rẩy, anh gật đầu, không nói tiếp.
Hai người ngồi bên bờ hồ ngắm cực quang trôi qua.
"Tam Thiên, những gì tớ nói trong quán rượu đều nghiêm túc." Lam đột nhiên nói.
Lâm Tam Thiên ngẩn ra rồi mỉm cười: "Cậu bảo sau khi kết hôn sẽ kiếm việc làm để trợ cấp cho gia đình à?"
Vẻ mặt Lam rất nghiêm túc: "Đúng vậy, tớ đang suy nghĩ nên trở thành một họa sĩ vẽ chân dung đường phố hay livestream trở thành một blogger làm đẹp."
Lâm Tam Thiên: "Làm đầu bếp cũng được."
Lam: "Không được, tớ chỉ muốn nấu cơm cho cậu."
Suy nghĩ một chút y lại lắc đầu nói: "Vậy nghệ sĩ đường phố hình như cũng không được, tớ cũng không muốn vẽ cho người khác."
"Vậy xem ra chỉ có con đường là blogger làm đẹp."
Hai người ngồi bên hồ trò chuyện một lúc, giống như bao cặp vợ chồng mới cưới đang lên kế hoạch cho một tương lai tươi sáng.
Vùng hoang dã rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thủ thỉ của họ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, còn mười phút nữa là qua mười hai giờ.
Hai người rất ăn ý im lặng.
"Tam Thiên, kế tiếp tớ có một việc phải làm."
"Ừm, tớ phải phối hợp thế nào đây?"
"Lát nữa tớ phải bịt mắt cậu trước đã." Giống như vào cái đêm vũ hội Hạ Chí, Lam cởi chiếc choker tơ lụa xanh quanh cổ ra, dùng nó bịt mắt Tam Thiên: "Cậu không được nhìn trộm đấy."
Lam nói: "Nó sẽ kết thúc nhanh thôi."
"Ừm." Lâm Tam Thiên giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể: "Đây là quy tắc à?"
Lam thủ thỉ: "Không, chỉ là tớ không muốn cậu trông thấy cảnh này."
"Tớ phải làm gì đây?"
"Hãy nhớ tớ, chờ tớ, giống như trước đây cậu đã làm."
Hơi thở của Lam tới gần, y nhẹ nhàng hôn lên trán Tam Thiên.
Một nụ hôn ngắn ngủi.
Mắt bị bịt kín, các giác quan còn lại trở nên vô cùng nhạy bén.
Lâm Tam Thiên nghe thấy tiếng nạp đạn lên nòng.
Ngay sau đó, họng súng lạnh lẽo đặt trên trán anh.
Đó là nơi Lam hôn anh.
Người mẹ trong mơ đã làm điều tương tự với anh.
Lông mi Lâm Tam Thiên không ngừng run rẩy dưới dải lụa, tay kia của Lam vuốt ve nhẫn đính hôn của anh.
Động tác nâng niu, lưu luyến và dịu dàng, Lam nói: "Đừng sợ, chúng ta đã đính hôn rồi."
Khác với động tác của y, giọng nói của Lam có hơi run run.
Để hoàn thành việc tự phản bội lời nguyền, thì phải chống lại bản năng của lời nguyền.
Mà bản năng của ảnh phản chiếu trong gương, đó là không để bản thể giết.
Khoảnh khắc người trong gương định giết bản thể, việc phản bội đã hoàn thành.
Năng lực ràng buộc của lời nguyền cũng mất đi.
Một tay Lam bóp cò, tay kia kéo tay Tam Thiên.
Thành kính hôn lên mu bàn tay anh.
"Tớ không sợ." Tam Thiên nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Lam, ngược lại an ủi y: "Tớ chờ cậu."
Chỉ còn nửa phút cuối cùng.
Tiếng tim đập chồng lên nhau
Lông mi Lâm Tam Thiên lại run rẩy, cánh đồng hoang đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Ngay sau đó là tiếng bóp cò.
Khi viên đạn bắn ra, Lam nói: "Tam Thiên, tớ yêu cậu."
Tiếng súng nổ vang cả vùng hoang vu.
Sau đó là sự tĩnh lặng đến nao lòng.
Lâm Tam Thiên cũng không cảm thấy đau khi bị viên đạn xuyên qua đầu.
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cực quang biến mất và thế giới chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Lâm Tam Thiên đứng yên như tượng điêu khắc trong chốc lát, cho đến khi một cơn mưa bàng bạc rơi xuống.
Nước mưa nhỏ xuống trán, theo khóe mắt anh chảy xuống, làm anh ướt đẫm.
Choker buộc trên mắt anh đã biến mất.
Lâm Tam Thiên mở to mắt, nhìn thấy cơn mưa màu xanh từ trên trời rơi xuống.
Cả cánh đồng hoang được tắm trong màu xanh tươi sáng của cơn mưa.
Khoảnh khắc đó, anh ngẩn ra.
Anh không biết tại sao mình lại đứng đây, cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Editor: Bài này nghe cứ giống hình ảnh trong truyện, vừa làm vừa nghe bị sầu ngang T_T
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]