Khi thư ký gõ cửa đi vào, Lục Đông Thâm vẫn đứng ôm Tưởng Ly không chút kiêng dè. Thư ký chuẩn bị một chút trà bánh đặt lên mặt bàn, đều là mấy món Tưởng Ly dặn họ chuẩn bị trước khi cô đi vào phòng anh, tiện cho Lục Đông Thâm bổ sung chút năng lượng sau buổi họp vừa rồi. Các loại bánh và trà cũng đều do Tưởng Ly lựa chọn và quyết định, nhưng đa phần do chính tay cô làm, nhất là những thứ Lục Đông Thâm ăn uống tại tập đoàn đều được cô kiểm soát nghiêm ngặt. Cái gì được ăn, cái gì không được ăn, cái gì nên ăn chung với cái gì... Đối với sự chuẩn bị của Tưởng Ly, Lục Đông Thâm xưa nay không có ý kiến gì, hoặc có thể nói là một chút ý kiến cũng không có. Về điểm này, phòng thư ký hiểu rất rõ. Có mấy thư ký còn xì xào bàn tán: "Chủ tịch Lục của chúng ta cũng chẳng phòng bị gì cả, nếu sau này phu nhân trở mặt thì..." Một giây trước có người nói, một giây sau đã có người chặt đứt mọi suy nghĩ: "Làm gì có chuyện đó? Chủ tịch Lục thương phu nhân của anh ấy, đã nâng niu trên tay sao có thể trở mặt chứ? Nghe nói Lục phu nhân vào phòng của Chủ tịch còn không cần thông báo, cứ đẩy cửa vào như cổng thành vậy thôi." Câu này không sai. Cũng không cần nghe nói. Về chuyện này, cả phòng thư ký đều biết. Ban đầu, khi Tưởng Ly ngang nhiên đi vào văn phòng của Lục Đông Thâm không cần đợi thông báo, phòng thư ký cứ gọi là thấp thỏm lo âu. Nhưng thấy Lục Đông Thâm không phản ứng gì, họ liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng lần sau nhớ phải làm đúng quy trình. Nhưng lại thêm một lần Tưởng Ly không đợi thông báo đã vào phòng, đúng lúc Lục Đông Thâm và mấy cán bộ cấp cao đang bàn công việc, lúc đó cô thư ký đi ngay sau cô sợ đến tái cả mặt, chỉ lo Lục Đông Thâm mắng té tát và cho mình nghỉ việc luôn. Kết quả, cô thư ký nhìn thấy cảnh... Lục Đông Thâm mỉm cười, nói với Tưởng Ly: Ngồi đó đợi anh một chút. Ngồi đó đợi anh... Câu nói này lọt vào tai cô thư ký là một sự dịu dàng khó tả, giống như lời tình yêu đẹp nhất, khiến người bên cạnh cảm thấy tim đập rộn ràng. Kể từ ngày đó, phòng thư ký bớt một mục đi thông báo. Mỗi lần Tưởng Ly tới phòng, họ đều chủ động mở rộng cửa. Đương nhiên, nếu là người khác thì không được phép, những lúc Lục Đông Thâm chỉ nghiêm mặt không giận dữ cũng đủ khiến người ta sợ mất mật. Từ ngày Lục phu nhân trở về, từ trên xuống dưới trong công ty đều biết chủ tịch Lục càng yêu thương cô hơn, chuyện gì cũng nghe theo cô, cưng chiều cô, cho dù là trước mặt mọi người, nếu cần bày tỏ tình cảm với cô thì vẫn cứ bày tỏ. Giống như quang cảnh trong phòng làm việc lúc này đây. Lúc ra khỏi cửa, thư ký nhìn thấy Tưởng Ly đút cho Lục Đông Thâm một miếng bánh, lòng ngưỡng mộ: Lục phu nhân của họ đúng là có cách dạy chồng, có thể huấn luyện một con sói thành... một con cún. Tưởng Ly thì chẳng quan tâm mọi người xung quanh nghĩ thế nào. Ngay khi cửa văn phòng đóng lại, cô liền đẩy Lục Đông Thâm xuống sofa. Lục Đông Thâm theo đà ngồi phịch xuống, còn cô thì vắt chân ngồi lên đùi anh. "Em chỉ cảm thấy đổng sự Từ quá ngu ngốc." Cô nói: "Ông ta quá đề cao năng lực của bản thân hay cảm thấy bất kỳ ai chỉ cần cầm được Huyền thạch là xong chuyện? Ông ta nên hiểu một điều, là em quan trọng hơn công thức. Nếu mà là em, ông ta nên đợi em quay về, bắt cóc em hoặc uy hiếp em gì đó, khiến em ngoan ngoãn chịu trận." Lục Đông Thâm lười biếng dựa vào ghế, vòng tay qua eo cô, hơi dùng sức kéo cô lại gần, cười hỏi: "Nói chuyện nghiêm túc với anh bằng tư thế này đấy à?" "Thì cứ coi như là buôn chuyện linh tinh đi." Tưởng Ly bò rạp lên người anh: "Ban ngày ban mặt, anh nghĩ em định làm gì anh?" Lục Đông Thâm rướn môi cười: "Anh hoan nghênh em làm gì đó với anh mà." Tưởng Ly giơ một ngón tay ra chọc chọc xuống dưới cằm anh: "Sau đó thì sao?" "Sau đó..." Lục Đông Thâm vui vẻ vì thấy cô dính sát vào mình: "Nói theo lời của bố anh chính là, tới tuổi nào thì làm việc tuổi ấy, ví dụ như, lên kế hoạch sản xuất con người." Tưởng Ly cũng không có ý kháng cự, cô cười hì hì: "Vậy phải xem bản lĩnh của anh rồi." Lục Đông Thâm không nhịn được, vùi đầu vào hõm cổ cô, lẩm bẩm: "Đảm bảo khiến em hài lòng." Đúng vào lúc tình ý nồng đậm thì điện thoại đổ chuông. Vốn đang là giờ làm việc, Lục Đông Thâm muốn ngang bướng cũng khó. Anh ôm lấy cô và khẽ nói: "Vào phòng nghỉ đợi anh." Tưởng Ly mím môi cười, nhẹ nhàng đẩy anh một cái rồi đứng lên đi vào phòng nghỉ. Lúc này việc Lục Đông Thâm muốn làm nhất chính là nói xong cuộc điện thoại kia càng nhanh càng tốt, đồng thời răn dạy cho người "có duyên" kia một bài. Anh nghe máy, là Nhiêu Tôn. Ngữ khí uể oải đi kèm với bắng nhắng, đại để nói một số chuyện liên quan tới dự án đầu tư. Cũng coi như việc chính, nhưng Lục Đông Thâm hơi bốc hỏa. Anh quát lên với Nhiêu Tôn: "Cậu rảnh quá phải không? Mấy việc vớ vẩn này nói lúc nào chẳng được? Hơn nữa có cần cậu nói cho tôi nghe không?" Dứt lời, liền có người ho khẽ. Lục Đông Thâm quay đầu nhìn, cả người mềm nhũn ra. Tưởng Ly đang đứng dựa vào cửa phòng nghỉ, áo sơ mi hơi hé mở, bả vai lộ ra gần hết, cả người toát lên một vẻ quyến rũ. Thấy anh nhìn về phía này, cô lại nở một nụ cười mê hồn. Cô nhanh lẹ chuồn vào phòng nghỉ, để cánh cửa khép hờ hững, giống hệt như cách dụ dỗ của cô. Trái tim Lục Đông Thâm ngứa ngáy, giống như có một chiếc móc câu móc nó lên vậy. Nhiêu Tôn ở đầu kia đang định lên tiếng thì anh đã ngắt lời: "Nói sau đi." Anh để di động đó, sải bước đi vào phòng nghỉ. Đầu này điện thoại, Nhiêu Tôn chẳng hiểu chuyện gì. Anh ấy nhìn giờ, qua giờ ăn trưa và chưa đến giờ tan ca thì đúng là giờ làm việc mà... Tay Lục Đông Thâm này ăn nhầm thuốc nổ à? *** Xuân qua hè tới. Một ngày rất đẹp, trong ánh nắng có niềm vui, trong không khí có vị ngọt ngào. Hôn lễ này của Lục Đông Thâm và Tưởng Ly được cử hành rất long trọng, hoàn toàn đi ngược lại với ý nguyện muốn tổ chức kín đáo lúc trước của Tưởng Ly. Người vui nhất phải kể tới Lục Chấn Dương. Ông an ủi Tưởng Ly: Sao có thể kín đáo được? Biết bao con mắt đang chờ đợi lễ cưới này của hai đứa đấy? Kể cũng phải, cũng phải bắt nguồn từ địa vị ngày hôm nay của Lục Đông Thâm. Ngoài đổng sự Từ ra, các cổ đông đều đã được tiến hành điều chỉnh lại. Lục Đông Thâm coi như đã dọn dẹp sạch sẽ Hội đồng quản trị một cách đường đường chính chính, thậm chí các nhân viên quan trọng từ cấp cao tới cấp trung đều một lòng với anh. Cộng thêm việc, bây giờ việc làm ăn của Lục Môn lại to ra, nhất là dự án có Hoa Lực và Trường Thịnh đầu tư đang hừng hực khí thế... Có ai không muốn nhân đám cưới lần này có chút hời từ Lục Đông Thâm? Nghĩ tới lúc trước khi Lục Đông Thâm quyết định làm đám cưới, ngày cưới vừa định, anh không thông báo với ai khác, Tưởng Ly chỉ báo cho vài người bàn, kết quả chuyện này vừa bị lộ ra, liên tục có những người tới gửi lời mừng, gần như định làm sập cánh cửa nhà họ Lục. Tưởng Ly bĩu môi nói: Đúng là lòng người dễ đổi. Lục Đông Thâm thì nhìn thấu, chỉ bật cười: Hiện thực xã hội mà. Đông người náo nhiệt, đây là ý của Lục Chấn Dương. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn khiến ông sốt sắng muốn giúp Lục Đông Thâm tổ chức đám cưới này... Trong phòng trang điểm của cô dâu, Tưởng Ly đã vào nhà vệ sinh nôn hai lượt rồi. Lúc ra, cô uể oải ngồi vật xuống bàn trang điểm, sống chết không chịu ngồi dậy nữa. Nguyễn Kỳ đứng cạnh vừa vuốt lưng cho cô vừa nói: "Chẳng phải đã qua giai đoạn nghén rồi sao? Sao vẫn nôn nhiều như vậy chứ?" ~Hết chương 672~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]