Việc bắn súng phát sáng của Nhiêu Tôn khiến tất cả mọi người đều nhẹ nhõm. Cả đoàn người khẩn trương trở ra ngoài, tranh thủ từng giây từng phút, cố gắng đi thêm được đoạn đường nào hay đoạn đường ấy. Suy nghĩ của họ là, chỉ cần vượt qua được sa mạc đen là sẽ an toàn. Hôm nay, sắc mặt Tưởng Ly đã dần dần hồng hào trở lại. Cô nằm rạp lên lưng lạc đà, cố gắng tiết kiệm chút sức lực. Ở những nơi như thế này, có thể tự chăm sóc bản thân, không làm phiền tới người khác đã là trạng thái lý tưởng nhất rồi. Ngón tay của cô hơi sưng lên, tuy rằng cô đã chuẩn bị đầy đủ nhưng các loại dược thảo chung quy vẫn không thể có hiệu quả nhanh hơn việc tiêm thuốc tiêu viêm, tiêu sưng. Đỡ một điều là cô không sốt, cô vẫn luôn đang gia tăng lượng thuốc. Ông già không ngờ là Nhiêu Tôn lại bắn pháo sáng, ít nhiều có phần kỳ lạ. Nhiêu Tôn vừa nói với đấu trí đấu dũng với Lạc Tiểu Ngưu: "Bên ngoài có nhiều người đợi như vậy, không thể để họ nhàn nhã nhận lương được phải không? Đây gọi là nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Đằng nào thì cũng nhàn, bắt họ vận động một chút." Nguyễn Kỳ đứng cạnh Tưởng Ly, nói: "Tập trung được thì tốt, nơi có tín hiệu kiểu gì cũng an toàn." Sau đó cô ấy quay sang nhìn Nhiêu Tôn: "Quả nhiên là thương nhân, trong chuyện giữ mạng này anh tính toán thật là tỉ mỉ." Nhiêu Tôn cười ha ha. Tưởng Ly thì không bình luận gì về việc chuẩn bị trước của Nhiêu Tôn. Đều là những người nhặt được mạng về từ Gobi, những kinh nghiệm hiện tại chẳng qua đều được gây dựng nên từ mạng sống của con người. Ông già không phát biểu ý kiến, đối với ông, có thể ra khỏi sa mạc được hay không là do số phận, đông người là có hy vọng ư? So với việc tin vào súng bắn pháo sáng, ông quan tâm tới sắc trời hơn. Những lớp cát dưới chân cứ lặng lẽ chảy trôi, nối liền thành dải, như một con rắn. Ánh mắt của ông gia từ bầu trời hướng xuống dưới chân, lại từ dưới chân phóng ra xa sa mạc, sau đó ngước lên cao nhìn ngắm. Nhiêu Tôn là người phụ trách cảnh giác của cả chuyến hành trình sa mạc, tuy rằng lúc nào cũng thấy anh đang so đo với Lạc Tiểu Ngưu, nhưng bất kỳ ai có tình hình gì, thật ra anh đều nắm rõ. Thấy ông già hơi khác lạ, anh bèn hỏi ngay có chuyện gì. Thấy anh hỏi như vậy, cả Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ cũng đều cảnh giác hơn. Biểu cảm của ông già có vẻ nặng nề hơn: "Chúng ta phải tăng tốc rồi, sắc trời không ổn, nhìn kiểu này dễ có bão cát." Nhiêu Tôn nghe ra được ý tứ phía sau câu nói của ông già. Bão cát chắc chắn sẽ đến. Ông già quanh năm đi mòn gót ở sa mạc, cho dù chỉ là một chút thay đổi rất tinh tế ở nơi này, ông cũng nắm rõ. Hơn nữa, trận bão cát này sẽ không nhỏ, bằng không đã chẳng khiến mặt ông biến sắc. Mấy người họ bèn rảo nhanh bước chân, tiếng lục lạc đinh đang vang rộn một góc, khiến người ta nghe mãi bỗng thấy căng thẳng. Rất nhanh, quả thật trời đã nổi gió. Cuốn cát bay lên, tốc độ trôi chảy của chúng càng nhanh hơn. Từ xa nhìn lại, những cồn cát cao thấp lô nhô giống như cuộn sống, lớp sau đập vào lớp trước, cảnh tượng rất hoành tráng, nhưng sự hoành tráng này cũng là khả năng ăn thịt người của trời đất. Có cát bay lên, đánh vào mặt, cho dù che bằng khăn mặt cũng cảm nhận được sự đau đớn khi bị cát quét qua. Gió đi từ nhỏ tới to chỉ trong vài giây. Khi tấn công dữ dội, thậm chí nó có thể cuốn cát bay qua khăn mặt, chui thẳng vào miệng. Nhiêu Tôn kéo tuột khăn mặt xuống, nhổ cả đống cát ra ngoài: "Mẹ nó, thời tiết nói thay đổi là thay đổi!" Câu này là thật. Cũng giống như nơi đỉnh Tần Lĩnh không thể xem dự báo thời tiết vậy, thời tiết ở sâu trong sa mạc lại càng không có tiêu chuẩn tham khảo. Một giây trước còn yên bình, một giây sau cả bầu trời đã đen sì được. Tưởng Ly không uể oải nữa. Cô ngồi thẳng dậy, túm chặt lấy dây cương. Ông già đi trước dẫn đường. Ở sa mạc rất khó kiếm vật tham chiếu. Trong hoàn cảnh nắng đẹp trời quang tầm nhìn còn dễ bị lạc vì hình dạng quá tương tự của các cồn cát, huống hồ lúc gặp tình huống khẩn cấp. Người có thể dẫn họ ra ngoài chỉ có ông già. Ông cưỡi lạc đà, gần như điên cuồng lao phía trước, không ngừng quay đầu quát họ tranh thủ thời gian bám sát theo. Mặt trời vẫn còn treo rất cao trên đỉnh đầu, sáng chói. Chiếc mũ của Nguyễn Kỳ đã bay theo gió cùng những bước phi nước đại của lạc đà, nắng hắt thẳng xuống khiến cô ấy có cảm giác nóng bỏng cả da thịt. Cô ấy bám sát theo sau Tưởng Ly, hét lên với cô: "Có phải ông già suy đoán nhầm không, chỉ là nổi gió thôi mà, mấy hôm trước gió còn to hơn thế này, chẳng phải vẫn ổn ư?" Tưởng Ly bị rung lắc dữ dội trên lưng lạc đà, sắp nôn hết bữa ăn tối qua ra tới nơi, cố nhịn xuống, quay lại hét một câu: "Chuyện trong sa mạc ai có thể bảo đảm, cứ chạy thật nhanh là được rồi." Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy cảnh quan trước mặt tối hơn rất nhiều. Ngước nhìn lên thì ông trời ơi, ban nãy vẫn còn nắng gắt gao, bây giờ chớp mắt đã bị gió cát che đi toàn bộ ánh sáng. Khi nhìn xung quanh, cát vàng bắt đầu ngập trời, thế gió càng lúc càng bất ổn. Ông già nãy giờ vẫn dẫn đường phía trước đột ngột dừng lại, bốn người còn lại cũng phanh gấp, lập tức nhìn theo hướng của ông già và ngây ngốc cả. Nguyễn Kỳ nắm chặt dây cương, khi lên tiếng thanh âm có chút run rẩy: "Tôi... Tôi thu lại những lời vừa rồi..." Phía trước, khoảng cách đo bằng mắt thường tuy còn xa, nhưng nhìn từ góc độ của họ thì quả thật khủng khiếp. Vô số cát vàng cuộn thành lốc bay lên cao, tạo thành dạng xoáy nước khổng lồ, gần như che kín bầu trời, cũng lại giống như một người khổng lồ cát cao ngang trời, đang di chuyển về phía này. Nhiêu Tôn sắc mặt nặng nề: "Phía trước có lẽ chính là hướng chúng ta cần ra." Ông già cho lạc đà quay đầu lại: "Không thể tiếp tục đi được, đổi hướng, tìm một nơi có địa hình thuận lợi tránh qua đợt bão cát này rồi tính." Đổi hướng cũng có nghĩa họ không thể đi nhanh được nữa, có thể còn vòng xa, càng có thể sẽ lạc đường giữa sa mạc mênh mông này. Nhiêu Tôn hiểu rõ sự đáng quý khi được dẫn đường giữa sa mạc, nên đối với lời đề nghị của ông già, anh không tỏ thái độ nghi ngờ mà khẩn trương yêu cầu mọi người đổi hướng theo. Con lạc đà của Tưởng Ly chạy rất nhanh, đuổi kịp ông già, cô vội hỏi: "Nhìn thế này, bao lâu nữa có thể hết cơn bão cát? Lạc đà đứng yên tại chỗ có thể chịu đựng nổi không?" Ông già hiểu ý của cô, nói: "Bão cát thông thường, chúng ta đứng yên tại chỗ, dựa vào lạc đà là có thể vượt qua. Nhưng trận trước mắt không bình thường, bao nhiêu năm qua tôi mới gặp một lần, còn phải chết đi sống lại. Lạc đà khó mà đỡ được, chúng ta chỉ có thể gắng sức chạy!" Chạy. Chạy đi đâu được đây? Suy nghĩ này bắt nguồn từ tiếng hét thất thanh của Nguyễn Kỳ: "Mọi người nhìn đi!" Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Nguyễn Kỳ chỉ. Cơn lốc cát vốn dĩ còn ở một khoảng cách xa bỗng áp sát lại gần rất nhanh chóng, đồng thời những lớp cát vàng trong phạm vi của họ cũng bị cuốn theo. Lốc mỗi lúc một lớn, phủ kín đất trời. Mặt trời đã bay đi đâu chẳng rõ, cát bị gió thổi mờ mịt, làm hỗn loạn mắt người. Những chiếc khăn thắt trên đầu lạc đà bay ra, giằng xé với cát trên không trung, rồi biến mất trong khoảnh khắc. Lốc cát như ập tới từ bốn phương tám hướng, còn bọn họ thì bị bao vây trọn vẹn. Gió cát như mọc chân, đạp đất mà lên, tập trung về phía họ với tốc độ cao. Dần dần, họ bị vây kín ở giữa, khoảng trống càng ngày càng nhỏ lại... Ông già tuyệt vọng, nhìn những cơn lốc dồn ép mà lẩm bẩm: "Không ra ngoài được nữa rồi... Huyền thạch là điềm gở, đây là sự trừng phạt ông trời dành cho chúng ta..." Điểm đáng sợ nhất của lốc cát không nằm ở chỗ đoạt mạng người ta mà ở chỗ nó có thể nuốt chửng người và lạc đà và đẩy đi với tốc độ nhanh. Tới khi họ ý thức lại được thì đã không còn biết mình đang ở đâu nữa. Nơi nằm sâu trong đại mạc còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả đáy đại dương, bởi vì qua kiếp nạn này sẽ không còn nước, không còn lương thực, không còn lạc đà, trên người không một tấc sắt, muốn đi ra khỏi sa mạc chỉ còn là lời nói mộng của kẻ khờ. ~Hết chương 645~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]