Hai hôm nay Lục Đông Thâm không dễ chịu chút nào. Không phải vì công việc, không phải vì sức khỏe, càng không vì những lời đồn đại gièm pha bên ngoài. Chỉ vì Tưởng Ly. Mãi không liên lạc được. Một ngày trước khi mất tín hiệu, cô còn gửi cho anh bức ảnh bình minh khi họ vào trong sa mạc. Dưới chiếc mũ che nắng to tướng là khuôn mặt to hơn bàn tay một chút. Cô cười tươi như hoa, chỉ về một hướng nào đó, nói với, họ sẽ đi tới nơi ấy. Một nơi không người. Có lẽ ở rất sâu trong sa mạc, thậm chí là chịu ảnh hưởng của Sa mạc đen. Trong lo lắng, tâm trạng Lục Đông Thâm còn xen lẫn đau lòng. Từ ngày cô đi, việc cô làm nhiều nhất chính là nói chuyện điện thoại với anh. Sau khi họ vào trong sa mạc, những cuộc gọi video càng lúc càng ít đi. Một là vì tín hiệu quả thực không tốt, hai là cô không muốn khiến anh nhìn càng thêm lo. Sợ anh lo lắng, sợ anh căng thẳng vì hoàn cảnh nơi cô dừng chân, mỗi lần trong điện thoại cô chỉ báo bình an, kể đủ thứ chuyện ly kỳ, thú vị mà mình gặp được ở sa mạc, thậm chí còn cho anh làm quen với con Lạc Tiểu Ngưu mà ngày nào cũng chọc cho Nhiêu Tôn tức gần chết. Cô nói ngàn vạn điều tốt lành, chỉ là không nói ở đó mệt nhọc, vất vả ra sao. Anh có hỏi, cô cũng chỉ nói: Không mệt, không vất vả đâu. Đương nhiên, khí hậu ở đây quả thực giày vò con người, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện sẽ được nhìn thấy Huyền thạch là em lại vui lắm. Lục Đông Thâm, em hưng phấn như thế không hoàn toàn vì anh đâu, phần nhiều là vì bản thân em. Anh nghĩ mà xem, tìm được Huyền thạch, việc nghiên cứu công thức coi như thành công. Đó có thể là một cột mốc vĩ đại trong sự nghiệp của em đấy. Tưởng Ly xưa nay chỉ thích báo chuyện vui không thích báo chuyện xấu, hơn nữa cô luôn miệng nói vậy, thật ra Lục Đông Thâm cũng hiểu nỗi khổ tâm của cô. Trong ảnh, cô lại gầy rộc đi rồi. Một cô gái vốn đã gầy đến mức người ta xót xa, bây giờ nhìn càng khiến anh thắt lòng. Thế nên, trong khoảng thời gian mất liên lạc với Tưởng Ly, Lục Đông Thâm không giây nào không hối hận. Đáng lẽ lúc trước anh phải hết sức cẩn thận, hết sức thận trọng, sao có thể tin cô như vậy chứ? Khi Dương Viễn đi vào phòng làm việc, Lục Đông Thâm không có ở đó. Tài liệu trên bàn chất thành ba chồng dày, chưa hề có dấu hiệu đụng vào. Dương Viễn thầm thở dài, nhớ lại ban nãy trước khi đi vào, cô trợ lý của Lục Đông Thâm gần như mếu máo cầu xin sự giúp đỡ của anh ấy, bằng bất cứ giá nào cũng phải giục Lục Đông Thâm phê duyệt tài liệu giúp mình, vì bên phía phòng Thị trường vẫn đang đợi ý kiến của cấp trên, sốt ruột như kiến bò miệng chảo rồi. Không ai dám vào giục. Đây không phải là hiện tượng hay gặp. Lục Đông Thâm xưa nay là người cuồng công việc, ai có thể giục tiến độ của anh được đây? Đa phần toàn là cấp dưới không theo kịp năng suất làm việc của anh. Đâu có như bây giờ? Ngay cả cô thư ký ngồi bên ngoài cũng nhìn ra được sếp của mình dạo này như người mất hồn, làm việc nhưng không chú tâm tới công việc. Lục Đông Thâm đứng trước bản đồ vệ tinh ở phòng tiếp khách, khu vực được anh phóng to đặc biệt chính là Taklamakan. Anh đút hai tay vào túi quần, sắc mặt nặng nề. Dương Viễn nhìn thấy, có một khoảng trên bản đồ đen sì sì, không có tín hiệu báo về. Đó là đại dương của cái chết, tuy anh ấy chưa từng tới nhưng cũng đã nghe qua. Dương Viễn tiến lên và nói: "Yên tâm đi, tôi đã cử người của chúng ta vào sa mạc rồi. Lấy vị trí gần tín hiệu làm trung tâm, đóng quân xung quanh. Nếu họ đã chọn được vị trí đỗ trực thăng thì chứng tỏ nơi đó không quá xa điểm đến của họ. Người của chúng ta thay phiền canh chừng ở đó 24/24, sẽ không có vấn đề gì đâu." Lục Đông Thâm nhìn bản đồ chằm chằm, không nói tiếng nào. Thấy vậy, Dương Viễn giơ tay vỗ vai anh: "Tôi biết gần đây tâm trạng của cậu không tốt, đang lo lắng. Nhưng thực tế là bây giờ cậu có lo lắng bao nhiêu cũng vô ích. Những gì cần sắp xếp, tôi và Cận Nghiêm đã sắp xếp cả rồi. Hơn nữa bên đó còn người của Tôn thiếu, lực lượng hai bên có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất. Vả lại, Tưởng Ly không phải một bông hoa trong phòng kính, đi ra ngoài, cô ấy là người "như cá gặp nước" nhất." Lục Đông Thâm vẫn lặng im. Dương Viễn không biết nên nói gì nữa, quan trọng hơn, anh ấy cũng không đoán ra được bây giờ Lục Đông Thâm đang nghĩ gì. Nhưng dù thế nào, chỉ cần trông chừng cho anh không rời khỏi Lục Môn là được. Nếu lúc này Lục Đông Thâm biến mất, thì cả Lục Môn sẽ loạn luôn. Anh ấy quay người định đi. Không ngờ, đúng lúc này Lục Đông Thâm lên tiếng gọi giật anh ấy lại. Dương Viễn quay đầu. Giọng nói của Lục Đông Thâm trầm thấp như một đám mây đen đang đè nặng lên đường chân trời, khiến người ta khó thở: "Tôi cứ có linh cảm, lúc nào cũng có thể đánh mất cô ấy." Dương Viễn giật mình, vội nói: "Không thể nào. Tưởng Ly là ai chứ, cô ấy là người có thể giành lại mạng sống từ tay thần Chết, yên tâm đi." Lục Đông Thâm không nói nữa. Thật ra linh cảm này quanh quẩn bên anh suốt, từ lúc yêu nhau tới khi kết hôn, dù là lúc ôm cô vào lòng, anh vẫn có cảm giác này. Anh ghét cảm giác này. Là cảm giác bất lực khi không thể kiểm soát, làm gì cũng không thể thay đổi kết cục. *** Ba người Tưởng Ly, Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ quây kín quanh miệng giếng, ai nấy đều chỉ mong sao có thể xuống thẳng dưới giếng, quan sát tỉ mỉ một lượt. Chúng chính là Huyền thạch ư? Đây quả là điều nằm ngoài dự liệu của họ, nhất là của Tưởng Ly và Nguyễn Kỳ. Họ quanh năm tiếp xúc với các loại nguyên liệu, không nên quá bất ngờ đối với môi trường sống phong phú của những loại nguyên liệu khác nhau. Thế nhưng môi trường sống quá đặc biệt của Huyền thạch, sự kỳ dị trong hình dạng của nó quả thực hiếm gặp. Nhiêu Tôn thẳng thừng bỏ ba lô xuống đất và nói: "Vậy thì còn đợi gì nữa, xuống giếng đào thôi." Ông già vẫn ngồi cách miệng giếng khoảng nửa bước, bất động, nói: "Bây giờ cậu có đào lên, thì cũng chỉ là khoáng vật." Nhiêu Tôn sửng sốt: "Thì nó chính là khoáng vật mà..." "Nếu chỉ là khoáng vật, Huyền thạch vốn không có giá trị. Thứ nhất, nó không có tính thẩm mỹ, không khác gì đá vũ hoa bình thường. Thứ hai, khi ở thể rắn, nó cũng không có đặc điểm gì hiếm gặp. Xét về giá trị còn không bằng đá lông công, đá ngọc lam..." Ông già thở dài: "Nhưng sở dĩ nó là niềm ao ước của những người cung cấp nguyên liệu là vì nó có thể đẩy ra một chất kết tinh. Mà chất kết tinh này mới là thứ đáng tiền." Về điểm này, Nguyễn Kỳ và Tưởng Ly hiểu. Tưởng Ly tay cầm đèn pin, yên lặng quan sát vòng tròn đá màu đỏ chìm trong giếng. Cái gọi là chất kết tinh chính là dịch quặng mà cô biết. Dịch quặng đó không những có thể dùng làm màu vẽ, càng là nguyên liệu chính của Vong ưu tán. Một thứ tầm thường không khác gì đá sỏi, nhưng thứ đẩy ra lại vừa có giá trị thẩm mỹ, vừa có tác dụng chữa bệnh. Riêng sự tồn tại của loại nguyên liệu này thôi đã là kỳ tích trên đời rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trời đất bao la không chuyện gì kỳ lạ không xuất hiện. Từ cổ chí kim, có biết bao nhiêu loại nguyên liệu xuất hiện khiến người ta kinh ngạc, nhất là về phương diện sinh vật, điểm kỳ diệu của chúng chưa chắc người bình thường đã tưởng tượng ra. Giống như có một loại sinh vật thần kỳ tên cây cừu, một con cừu bằng xương bằng thịt mọc ra từ một cái cây, đã từng một thời là chuyện lạ có thật, sục sôi trên những tạp chí khảo cổ học về các loại động thực vật trong và ngoài nước. Bây giờ người ta không thấy nó tức là nó không tồn tại ư? Chưa chắc. Cũng giống như đông trùng hạ thảo, bạn bảo nó nên được tính là động vật hay thực vật đây? *Cây cừu là một động vật hình cây huyền thoại của Trung Á, được tin là có quả là con cừu. Cừu kết nối với cây bằng một dây rốn và ăn thực vật ở vùng đất xung quanh cây. Khi hết thực vật thì cả cây và cừu đều chết. *Đông trùng hạ thảo là một loại đông dược quý có bản chất là dạng ký sinh của loài nấm Ophiocordyceps sinensis thuộc nhóm nấm Ascomycetes trên cơ thể ấu trùng của một vài loài bướm trong chi Thitarodes Viette, 1968. ~Hết chương 638~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]