Bầu không khí trong phòng cực kỳ áp lực. Khi Dương Viễn và Tưởng Ly xông vào trong đã hoàn toàn, triệt để cảm nhận được sự áp lực ấy. Họ nhìn thấy Lục Chấn Dương ngồi trên ghế sofa, tay chỉ vào Lục Đông Thâm, đầu ngón tay tức đến run lẩy bẩy. Còn Lục Đông Thâm thì đứng đờ ra đó, không trốn không né, sắc mặt tệ đến khó tin, nhưng anh không phẫn nộ, biểu cảm chỉ hơi nặng nề. Dương Viễn lập tức tiến lên an ủi Lục Chấn Dương: “Đừng nóng, bác tuyệt đối đừng nổi nóng, chúng ta có chuyện gì hãy bình tĩnh nói chuyện.” Cổ đông mới nhất mà Hội quản trị Lục Môn kết nạp chính là Dương Viễn. Sở dĩ anh ấy có thể bộc lộ tài năng trước mặt rất nhiều lãnh đạo cấp cao, ngoài thành tích nghiệp vụ không ai thay thế được ra còn là sự quan tâm đến đại cục khi làm việc, đặc biệt anh ấy là người có thể cân bằng các mối quan hệ trong nhân viên, cũng được rất nhiều các cổ đông kỳ cựu quý mến, thế nên rất nhiều lúc, khi bầu không khí trở nên căng thẳng, anh ấy chính là liều thuốc điều hòa hữu hiệu nhất. Nhưng hôm nay liều thuốc ấy có vẻ chưa đủ linh nghiệm. Chí ít Lục Chấn Dương không nghe lọt tai lời khuyên của anh ấy, cơn giận không thuyên giảm chút nào. Ông cũng không có ý kiêng dè sự xuất hiện của hai người họ, nghiêm giọng quát Lục Đông Thâm: “Lợi ích, quyền lực, tranh giành đấu đá bố đều thấu hiểu. Nhưng mày dám nhẫn tâm giẫm lên mạng sống của em trai để đoạt quyền, Lục Đông Thâm, giới hạn của mày ở đâu? Bố thấy vì chiếc ghế quyền lực đó, mày vứt hết giới hạn đi rồi!” Tưởng Ly sửng sốt trong lòng vì câu nói ấy. Cái chết của Tần Tô, Lục Bắc Thần nhập viện vì thương tích nghiêm trọng, còn cả Lục Bắc Thâm tử mạng khi bỏ trốn, tất cả những việc này đều trở thành hòn đá tảng đè nặng lên trái tim Lục Đông Thâm. Anh áy náy tự trách, dồn nén, yếu đuối, chưa từng che giấu cảm xúc nào trước mặt cô. Anh một tay lên kế hoạch cho Lục Bắc Thâm tiến vào Lục Môn, lợi dụng cậu ta để đối phó với Lục Khởi Bạch, dụng ý phía sau nghĩ cũng đủ biết. Có lẽ Lục Chấn Dương đã biết những việc làm của Lục Đông Thâm, thế nên lửa giận bừng bừng. Nếu Tần Tô không gặp nạn, nếu hai anh em Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thâm bình an vô sự, vậy thì với những hiểu biết của Lục Chấn Dương đối với Lục Đông Thâm, ông chắc chắn sẽ hiểu Lục Đông Thâm chỉ muốn tranh thủ lúc rối ren, làm con chim sẻ giành lợi phía sau. Nhưng tình thế hiện nay đã vượt ngoài sự kiểm soát của anh, có máu, có mạng người. Lục Chấn Dương mất đi lý trí, dồn hết uất ức lên Lục Đông Thâm cũng là lẽ thường tình. Tưởng Ly ngước mắt nhìn Lục Đông Thâm. Anh không giải thích bất cứ điều gì về những lời chỉ trích của Lục Chấn Dương, chỉ mím môi, cằm cứng ngắc và lạnh lẽo. Tưởng Ly cảm thấy lúc vào cửa mình nghĩ nhầm rồi, cho rằng một cú tát của Lục Chấn Dương chẳng hế hấn gì, trên thực tế khóe miệng Lục Đông Thâm đã rớm máu. Cú tát ban nãy không hề nhẹ, nhưng anh vẫn đứng im từ đầu tới cuối, cũng không giơ tay lên lau máu, khiến Tưởng Ly nhìn mà đau thắt tim, có lẽ chính anh cũng cho rằng mình có tội chăng. Cục diện rất gượng gạo, Lục Chấn Dương lại là tiền bối, Tưởng Ly dù có cảm thấy ấm ức cho Lục Đông Thâm đến đâu cũng không thể ngang nhiên đòi lại công bằng. Đang nghĩ xem nên khuyên thế nào thì Dương Viễn đã thay cô chặn đường. “Bác Lục, người ngoài không hiểu Lục Đông Thâm, lẽ nào bác vẫn không hiểu ư? Sao cậu ấy có thể nghĩ đến chuyện giẫm lên tính mạng của người khác để mưu lợi chứ? Cậu ấy và bố con Lục Khởi Bạch đâu phải cùng một loại người. Người tính không bằng trời tính, đâu phải chuyện gì cậu ấy cũng có thể dự liệu được? Vả lại, sau khi mọi chuyện xảy ra, cậu ấy cũng rất buồn. Còn Lục Bắc Thâm nữa…” Nói tới đây, Dương Viễn lại thở dài nặng nề: “Cậu ta chiêu nào cũng đòi mạng người ta, thế nên, bác Lục, có những chuyện đạo lý và hậu quả đã sớm bày ra đó rồi.” Lục Chấn Dương nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm, hoàn toàn tảng lờ những lời khuyên của Dương Viễn. Dương Viễn ba hoa một hồi, thấy không có hiệu quả gì cũng vô cùng xấu hổ, bèn hắng giọng, định tiếp tục “tấn công” thì nghe thấy Lục Chấn Dương hỏi một câu. Không có sự giận dữ quá mức, cảm xúc cũng đè xuống rất nhanh. Nếu nói những lời răn dạy ban nãy là những lời trong lúc tức giận, vậy thì câu hỏi tiếp theo đây có lẽ đã được Lục Chấn Dương suy nghĩ tỉ mỉ rồi, vì thế, cũng có thể đây là nguồn cơn của mọi giận dữ. “Bố hỏi mày, nếu tất cả đúng như ý nguyện của mày, cuối cùng, mày định sắp xếp cho Bắc Thâm ra sao?” Dương Viễn sững người. Tưởng Ly cũng run lên theo. Đây là một vấn đề thực tế đã bị tình huống bất ngờ thế chỗ. Nếu Lục Bắc Thâm không có lòng dạ hại người đoạt quyền, sau khi giúp Lục Đông Thâm ngồi lên vị trí quyền lực thì kết cục cuối cùng của Lục Bắc Thâm sẽ ra sao? Cô từng nghĩ đến, hơn nữa cô tin rằng Dương Viễn cũng từng nghĩ đến, thậm chí nghĩ rất rõ ràng. Cô chỉ là, không dám nghĩ quá sâu. Thế mới nói, Lục Chấn Dương có thể hô mưa gọi gió trên thương trường chắc chắn không phải nhờ may mắn. Ông quả thực có bản lĩnh này, cho dù là trong cơn phẫn nộ cũng có thể nhắm trúng chỗ hiểm, xuyên qua bản chất. Biết bao lần Tưởng Ly đều nghĩ, nếu đổi lại cô là Lục Đông Thâm, cô nên trả lời vấn đề này ra sao? Cô cảm thấy việc đã đến nước này, vỗ về lòng người là quan trọng nhất. Người chết cũng đã chết rồi, không cần phải khơi dậy mâu thuẫn của những người còn sống. Có thể cô sẽ nói: Bắc Thâm là em trai của con, dĩ nhiên con sẽ cùng nó liên kết quản lý tốt Lục Môn. Nhưng cô hiểu rõ, nếu Lục Đông Thâm trả lời như vậy, anh đã không còn là Lục Đông Thâm. Quả không sai, Lục Đông Thâm nhìn thẳng Lục Chấn Dương và nói: “Con sẽ đuổi nó ra khỏi Lục Môn, không cho nó bất cứ cơ hội nào nhúng tay vào việc của Lục Môn.” Dương Viễn đứng bên cạnh toát mồ hôi hột, âm thầm nghĩ: Lục Đông Thâm, cậu bị ngốc hả? Đã là lúc nào rồi mà còn thành thật như vậy? Rõ ràng ông Lục hỏi câu này chỉ muốn tìm kiếm một sự an ủi tinh thần, đang cho cậu đường lùi đấy, cậu lại không muốn lùi, rõ ràng muốn đâm đầu vào chỗ chết mà… Sắc mặt Lục Chấn Dương lạnh đi thêm một bậc: “Nói vậy là, mày chỉ coi Bắc Thâm như quân cờ?” “Tác dụng của nó chỉ đến thế mà thôi.” Tưởng Ly nghe xong hoàn toàn sửng sốt, nghĩ thầm: Đừng nổi nóng, tuyệt đối đừng nổi nóng… Lục Chấn Dương quả thật cũng không đập bàn đứng dậy, nhưng bàn tay đặt ở một góc sofa thì run rẩy mãi. Ông nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm, hai con mắt như sắp phun ra lửa, bầu không khí bị đè nén tới cực điểm, hô hấp rất khó khăn, giống như có một bàn tay bị bóp nghẹt cổ họng. Biểu cảm của Lục Đông Thâm cũng nhẫn nhịn không bộc phát. Khi anh lên tiếng lần nữa, giọng đã thấp hẳn xuống: “Bố, bố biết rất rõ Bắc Thâm ôm mục đích gì với Lục Môn. Năm xưa bố còn phải giam nó lại. Tương lai con ngồi lên chiếc ghế quyền lực sẽ càng không thể cho phép nó chà đạp lợi ích của Lục Môn.” Lục Chấn Dương cuộn chặt tay lại, nhưng một câu cũng không nói rõ. Ông còn nhớ lúc trước Lục Bắc Thâm tới trước mặt ông và nói: Bố, con muốn bước vào Lục Môn, mấy năm nay con đã nghĩ rất rõ ràng, dù có không muốn thừa nhận mình mang họ Lục bao nhiêu đi nữa, thì trong người con vẫn chảy dòng máu của người nhà họ Lục. Lục Chấn Dương tốn công sức cả đời, từng bước lên kế hoạch trở thành kẻ mạnh trên thương trường. Nhưng con người khi đã tới tuổi xế chiều, thứ khao khát nhất không phải là phú quý giàu sang mà là có con cháu kề bên. Thế nên câu nói này của Lục Bắc Thâm như rót vào tận trái tim ông, cho dù biết có lẽ nó chỉ lấy lùi làm tiến thì Lục Chấn Dương cũng tình nguyện tin tưởng điều này xuất phát từ tận đáy lòng Bắc Thâm. Thậm chí ông còn không muốn truy cứu mấy năm qua Lục Bắc Thâm đã âm thầm hoạt động như thế nào. Cho dù là thời kỳ bị giam cầm, Lục Chấn Dương cũng nhắm một mắt, mở một mắt. Cho đến khi Lục Đông Thâm đánh cho “kỳ vọng” của ông tan tác hoa lá, khiến ông nhìn rõ sự thật máu me, đó chính là: Hai đứa con trai của ông đều giấu ông làm một cuộc giao dịch, hơn nữa còn là trong điều kiện biết rõ mục đích của nhau. Cũng vì vậy, Lục Chấn Dương cuối cùng cũng hiểu, chuyện anh em thân thiết đều là ảo vọng của ông, từ bản thân ông và Lục Chấn Danh cho tới các con trai ruột của mình. Vì lợi ích, chúng tàn sát lẫn nhau, để lộ móng vuốt, chưa bao giờ vì trong người mình cùng chảy một dòng máu mà nhân từ nương tay. Cả căn phòng im ắng đến chết chóc, Lục Chấn Dương và Lục Đông Thâmối kháng hai bên. Lát sau Tưởng Ly tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Lục Chấn Dương, khẽ nói: “Bố, chuyện trọng đại trên đời không gì quan trọng bằng sức khỏe, bố phải hứa với con, cố gắng giữ gìn sức khỏe.” Nỗi bi thương trong mắt Lục Chấn Dương dần dần bình lặng. Có thể vì nghe lời cô, cũng có thể vì ông đã bình tĩnh lại. Tưởng Ly cho rằng, là vì lý do phía sau. Vì Lục Chấn Dương lên tiếng lần nữa, giọng ông đã không còn chút sóng gió nào. Ông nhìn Lục Đông Thâm, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Bố thà giao Lục Môn cho một kẻ tầm thường quản lý cũng sẽ không giao quyền lực vào tay mày. Chiếc ghế cao nhất của Lục Môn, mày đừng hòng nghĩ tới!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]