"Lần này mấy công ty của Lục Môn đồng thời bị đánh úp trên thị trường chứng khoán, kẻ đứng sau chuyện này không đơn giản vậy đâu." Lục Đông Thâm nói. "Tôi cũng chú ý đến chuyện này, tôi cũng đã tiếp nhận, cùng Dương Viễn điều tra." Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tưởng Ly thấy Lục Đông Thâm cười. Lục Đông Thâm để di động lại tủ đầu giường, cố tình hỏi: "Sách để ở chỗ em mấy ngày rồi đấy, đọc được một nửa chưa?" "Việc này không quan trọng." Tưởng Ly bổ nhào vào lòng anh: "Chuyện thế nào rồi? Hòn đá tảng ngáng chân được anh nhấc đi chưa?" Lục Đông Thâm ung dung điềm đạm đối mặt với sự nhiệt tình của cô: "Con đường đời dài đằng đẵng, còn rất nhiều hòn đá khác ngáng chân." "Đừng chơi mấy trò văn vở với em, xét về trình độ Hán ngữ, anh không bằng em đâu." Tưởng Ly giơ tay liều mạng véo má anh: "Mau nói!" "Những gì cần nghe chẳng phải em đã nghe hết rồi sao?" Lục Đông Thâm bị cô véo đến đỏ cả mặt: "Chuyện bốn năm trước, chú hai của anh là người đứng đằng sau. Người năm đó muốn giết anh cũng là ông ta. Bốn năm sau, con trai ông ta bắt chước làm theo. Đầu tiên nảy sinh ý định giết Charles Ellison, sai người mai phục ở khu trượt tuyết với ý đồ giết người trong im lặng, sau đó lại sắp xếp lính đánh thuê chờ sẵn chúng ta ở Tần Xuyên. Tất cả những tội trạng này đều cùng với việc Lục Khởi Bạch ngồi tù từ từ được Cận Nghiêm lôi ra ngoài." "Nhưng trước đó rất khó điều tra mà." "Phải." Lục Đông Thâm thở dài: "Nhưng em đừng quên đạo lý cây đổ thì khỉ chạy. Chú hai anh tuy những năm gần đây vẫn luôn âm thầm tạo dựng quan hệ và nhân lực, nhưng ông ta không đảm nhiệm chức vụ ở Lục Môn, mọi lợi ích về nhân lực đều thể hiện thông qua Lục Khởi Bạch. Bây giờ Lục Khởi Bạch bị bắt, cho dù không có chuyện lính đánh thuê ở Tần Xuyên thì thế lực ở Lục Môn cũng không được bằng khi trước. Những mối quan hệ trên thương trường nói cho cùng chính là quan hệ lợi ích. Có mấy người thật sự có thể đợi cậu ta ra tù rồi kiếm tiền? Có kẽ hở thì dễ ngay, có một vài chứng cứ đã đóng bụi cũng sẽ lòi ra, cho dù là dùng tiền mua cũng sẽ mua được." "Tiền của anh ở đâu ra?" Tưởng Ly hỏi một vấn đề mấu chốt. Lục Đông Thâm không chút ngượng ngập: "Dương Viễn có mà." Tưởng Ly đến đây đã hiểu, đúng là nghĩa khí huynh đệ. "Nếu nhìn ở khía cạnh này, Lục Bắc Thâm coi như cũng đã giúp anh một việc." Lục Đông Thâm trầm ngâm giây lát: "Nó chưa bao giờ giúp ai làm gì, bằng không đã chẳng đoạt lại nhân chứng từ tay Cận Nghiêm. Còn về việc Cận Nghiêm đáp trả nó một đòn, cục diện này có lẽ trước đó nó không ngờ tới." Tưởng Ly gập hai chân lên, vòng hai tay qua ôm đầu gối: "Một khi lập án điều tra vậy thì sẽ có thể lôi ra ngoài nhiều chi tiết lằng nhằng hơn. Ví dụ như việc Lục Khởi Bạch sai khiến Vệ Bạc Tôn làm một số chuyện ở Trường Thịnh." "Cái chết của Thai Quốc Cường và tình thế rối ren trước đó ở Trường Thịnh quả thật nên lôi kẻ đứng sau ra rồi. Lần này Lục Khởi Bạch không tránh nổi." Lục Đông Thâm dựa vào đầu giường, giơ tay là chạm được vào đuôi tóc cô. Anh vân vê một lọn nhỏ đùa nghịch trong tay: "Vệ Bạc Tôn cũng coi như nỏ mạnh hết đà, chuyện bí kíp lần này hắn chắc chắn sẽ quyết tâm hết sức." Tưởng Ly không hiểu: "Cho dù hắn có được bí kíp thì đã sao? Lục Khởi Bạch một khi chấp nhận điều tra, hắn cũng không chạy thoát." "Sau khi có được bí kíp, hắn sắp xếp thế nào anh chẳng buồn quan tâm, vì anh sẽ không để cho hắn có cơ hội giành được bí kíp." Trong nụ cười khẽ của Lục Đông Thâm toát lên tinh thần chắc thắng. Tưởng Ly quay đầu nhìn anh. Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, nói rành mạch: "Tần Diệu chính là Vệ Bạc Tôn." Tưởng Ly giống như bị ai thẳng thừng ném vào lò lửa hạt nhân vậy. Cô nhìn Lục Đông Thâm rất lâu mới "Á?" một tiếng. Lục Đông Thâm vươn tay ra đỡ lấy cằm cô, nâng nó lên để cô khép miệng lại: "Trên tường nhà thím ba có dán một bức ảnh, người trên ảnh chính là Vệ Bạc Tôn. Nguyễn Kỳ từng gặp hắn hội họp với tộc trưởng Tần ở trấn Thất Xá." Nói xong, Lục Đông Thâm thu tay về. Tưởng Ly lại tiếp tục há hốc miệng. Lần này mãi cũng không thấy cô "á" nữa. Lục Đông Thâm liên tục tung ra hai quả bom đã làm nổ tung khả năng phản ứng của cô. Anh cố tình chọc cô, ngón tay chống lên cằm cô, hơi dùng sức tiếp tục giúp cô ngậm miệng. Bấy giờ Tưởng Ly mới bước ra khỏi "khu vực phóng xạ", cung phản xạ bị văng đi tận đâu cuối cùng cũng trở về: "Tần Diệu là Vệ Bạc Tôn? Người có liên lạc với tộc trưởng Tần chính là Vệ Bạc Tôn? Hắn là người Tần Xuyên?" Lục Đông Thâm buồn cười không chịu nổi vì vẻ mặt ngơ ngác của cô. Anh rướn người túm lấy cô, ngay sau đó ấn cô xuống dưới người mình. "Mau nói cho em biết đi." Tưởng Ly sắp sốt ruột tưởng chết. Lục Đông Thâm chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu hôn lên môi cô. Lúc này còn tán dóc với cô chuyện này ư? Trừ phi đầu anh bị kẹp cửa rồi. *** Sau khi xách hai thùng nước đầy mang vào phòng Nguyễn Kỳ, Nhiêu Tôn không đi ngay. Sau khi đổ đầy nước vào bồn tắm, anh lúc lắc cái tay ê mỏi, thoải mái buông một tiếng thở dài: "Được rồi, nước tắm sáng sớm mai đủ rồi đấy." Từ sau khi anh tới Tần Xuyên, ngày nào cũng làm những việc bình dị nhất, không phải chẻ củi thì cũng là nhóm lửa, hoặc là xây nhà. Dù bận việc gì, tới khi Nguyễn Kỳ cần dùng nước, anh cũng xách đầy mang đến cho cô. Nguyễn Kỳ "ừm" một tiếng, rồi dựa vào cửa phòng tắm, không nhúc nhích. Nhiêu Tôn vò đầu, hỏi cô: "À... cô còn việc gì cần tôi làm không?" Nguyễn Kỳ lắc đầu. Bầu không khí nhất thời có phần gượng gạo. Nhiêu Tôn "ồ" một tiếng rồi chống tay lên hông nhìn xung quanh một lượt. Nguyễn Kỳ thấy thế cực kỳ hiếu kỳ, hỏi anh: "Sao vậy?" "Không có gì, tôi đang xem xem còn việc gì tôi có thể làm giúp cô không." Nguyễn Kỳ ngẫm nghĩ một hồi lâu: "Tôi..." "Cô nói đi." "Nhiêu Tôn, tôi muốn tắm rồi..." "À..." Nguyễn Kỳ nhìn anh chằm chằm. Thấy vậy, anh cũng nhìn cô, lát sau đột ngột hiểu ra, vội nói: "Thật ngại quá, tôi... tôi đi đây." Trước khi ra khỏi cửa, Nhiêu Tôn lại đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn Nguyễn Kỳ. Khiến cô giật nảy mình. "Cô qua đây." Nói rồi, Nhiêu Tôn lại đóng cửa phòng vào. Khẩu khí bỗng nhiên nghiêm túc và hành động ấy khiến Nguyễn Kỳ buột miệng: "Làm gì vậy?" "Tôi có ăn thịt người đâu, cô qua đây." Nhiêu Tôn làm mặt khó xử. Ngẫm nghĩ một chút, Nguyễn Kỳ tiến lên. Nhiêu Tôn cũng chẳng làm gì cô, bất ngờ hơn là càng không có hành động mang tính tổn thương. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: "Hãy hứa với tôi một chuyện." "Hả?" Nhiêu Tôn nắm lấy cánh tay cô, kéo cô sát lại gần một chút: "Sau này hãy tránh xa Lục Đông Thâm một chút, đừng nói cười với anh ta." Một câu nói khiến Nguyễn Kỳ chẳng hiểu chuyện gì. Nói cười? Khi nào chứ? "Nghe rõ chưa?" "Vì sao?" Nguyễn Kỳ hỏi ngược lại. Câu này thật sự làm Nhiêu Tôn sững người, tới khi phản ứng lại, thoạt nhìn trông anh có phần thiếu tự nhiên. Anh bực dọc nói: "Vì sao vì trăng cái gì, sao hả, không lẽ cô thích anh ta rồi?" Đồ thần kinh. Nguyễn Kỳ mở cửa đẩy Nhiêu Tôn ra ngoài. Nhiêu Tôn thấy vậy càng không yên tâm, một tay chống lên cửa: "Tôi cảnh cáo đó, không được phép thích anh ta." "Nhiêu Tôn, đầu anh bị kẹp cửa rồi đấy!" Nói rồi, Nguyễn Kỳ đẩy anh thật mạnh, cửa phòng đóng "sầm" lại. Nhiêu Tôn đứng đờ người ở cửa một lúc rất lâu. Không ngờ, tiếng quát và tiếng đóng cửa ấy cũng len lỏi vào một căn phòng khác. Lục Đông Thâm đang chìm đắm trong mộng đẹp bỗng nảy ra một suy nghĩ dành cho Nhiêu Tôn: Quả nhiên đầu bị kẹp cửa... ~Hết chương 550~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]