Chương trước
Chương sau
Chẳng hiểu sao tâm trạng của Tưởng Ly lại trở nên vui vẻ, có lẽ là do men rượu tác động, cô ôm lấy cổ Lục Đông Thâm, xoa xoa lên mặt anh, cố tình làm ra vẻ tiếc nuối: "Còn nhỏ như vậy đã phải ngồi dự thính, thật khiến người ta xót xa..."
Nhiêu Tôn ngồi đối diện, sống chết khinh thường cảnh ôm ấp của hai người này, bèn cầm ly rượu cọ cọ lên mặt bàn, chậm rãi nói một câu: "Đừng quên thứ ảnh hưởng tới Tần Thiên Bảo còn có một người hoặc một chuyện."
Tưởng Ly biết anh ấy rắp tâm muốn phá đám, nên cũng từ tốn đáp trả: "Thế nên người và việc mà bình thường Tần Thiên Bảo tiếp xúc trở nên tối quan trọng."
"Cơ hội đến rồi." Lục Đông Thâm bất ngờ nói một câu, ánh mắt hướng ra sân.
Ba người còn lại nhìn theo ánh mắt anh, là thím Tần tới.
Lục Đông Thâm bình tĩnh lên tiếng: "Thím Tần là người sống lâu năm trong thôn, chuyện tộc trưởng Tần không muốn nói ra, chưa chắc đã không thăm dò được từ bà ấy."
***
Thím Tần là một người nhiệt tình, sợ họ không quen với giờ giấc nghỉ ngơi ở Tần Xuyên, lại sợ không biết tước ngô hái rau thế nên thi thoảng lại mang một ít củi gạo dầu muối tới. Bà không lấy tiền, chỉ cần bà tới đưa đồ, Nhiêu Tôn lại đi chẻ củi, thím Tần càng ngày càng yêu quý Nhiêu Tôn.
Bà luôn nói đùa rằng: Tôi có một cô con gái, nhất định phải giữ cậu lại làm rể, chàng trai tốt biết bao, con bướm trên mặt mà hết hẳn thì lại càng thêm phần tuấn tú.
Hôm nay họ giữ thím Tần ở lại ăn cơm, sống chết muốn cảm ơn.
Thím Tần cũng rất thoải mái, mải chuẩn bị đồ cho họ nên vẫn chưa ăn uống gì, nên cũng cùng ăn theo.
Người Tần Xuyên thích trà thích rượu, bình thường cũng thi thoảng nhấp vài ly vài ngụm. Tửu lượng của thím Tần không tồi, gu uống cũng rất ngon, không đùn đẩy qua lại, nói uống là uống. Sau ba tuần rượu, Lục Đông Thâm bèn ra hiệu bằng ánh mắt cho Nhiêu Tôn.
Trong bốn người, người dễ khiến thím Tần lơi là cảnh giác nhất chính là Nhiêu Tôn. Hơn nữa qua nhiều ngày chung sống, Nhiêu Tôn đã sớm luyện được một cuốn "Đại pháp" những lời khách sáo chuyên dùng để đối phó với người có tuổi.
Khoảng thời gian sau đó, trở thành sàn diễn chính của Nhiêu Tôn.
Dĩ nhiên không thể thiếu những lời tán dương, khen trời khen đất khen Tần Xuyên, khen phong thổ Tần Xuyên, khen sự nho nhã hiếu khách của người Tần Xuyên, sau đó lại chuyển chủ đề về thím Tần, nào là nhiệt tình lương thiện, đức cao vọng trọng... Tóm lại, khiến thím Tần được khen mà lòng như hoa nở.
Tưởng Ly nhấp rượu, nhìn cảnh này mà cảm thán trong lòng. Đường đường là Tôn thiếu, bên ngoài ai ai cũng phải nịnh nọt cung kính gọi "Thái tử gia". Từ lúc quen biết anh ấy tới giờ, cô thật sự chưa từng được chiêm ngưỡng tài nịnh người này của anh ấy.
Công tắc nói chuyện của thím Tần được Nhiêu Tôn mở ra. Những câu chuyện xưa cũ bắt đầu được dốc bầu tâm sự. Bà lại liên tục khen ngợi, bao nhiêu năm qua đều như người dân Tần Xuyên chăm lo, nếu không bà không biết phải sống tiếp thế nào.
Nhiêu Tôn tìm chủ đề gợi mở, rót đầy rượu cho thím Tần, lẳng lặng đi vào đề tài: "Sao mấy hôm nay không thấy con trai thím ạ?"
Đừng nói là không thấy, bình thường nói gì thím Tần cũng không nhắc đến con trai, thực tế là thím Tần có một đứa con trai.
Câu này không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến sắc mặt thím Tần đã thay đổi. Bà cầm cốc rượu, nghiến răng: "Thứ bất hiếu đó, không nhắc đến còn hơn!" Dứt lời, bà uống ngửa cổ uống cạn cốc rượu.
Bất hiếu?
Chuyện này bắt đầu từ đâu?
Thím Tần rõ ràng không muốn nói. Nhiêu Tôn có lòng hỏi cũng hỏi không ra. Suy nghĩ đầu tiên của Tưởng Ly chính là Tần Vũ. Người đã phạm phải quy định của tộc. Cho dù đã chết thì trong mắt người Tần Xuyên vẫn là một kẻ đại nghịch bất đạo chăng?
Lẽ nào, con trai thím Tần là Tần Vũ?
Nhưng dù sao cũng là cốt nhục mình dứt ruột đẻ ra, cho dù làm chuyện gì không hay, thì cũng đã mất mạng rồi, người làm mẹ cũng nên đau lòng chứ nhỉ?
Cô ngầm ra hiệu cho Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tổn lẳng lặng lắc đầu với cô, ý bảo cô cứ bình tĩnh, đừng nôn nóng.
Ngay sau đó anh ấy lại chuyển chủ đề, nhắc tới thói quen nghỉ ngơi của người Tần Xuyên. Quả nhiên đúng như trước kia họ đã phân tích, vì tổ tiên sợ chiến loạn, lâu dần tạo thói quen làm đêm ngủ ngày.
Nguyễn Kỳ tò mò hỏi: "Thật sự không có ai ra ngoài làm việc ban ngày ạ?"
Thím Tần quét mắt nhìn cô ấy, sự nhiệt tình ban nãy giảm đi một nửa, hờ hững đáp: "Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở Tần Xuyên, trong Tần Xuyên như thế nào tôi lại không biết chắc? Đừng nói là không có ai ra ngoài ban ngày, còn chẳng có ai mất ngủ ban ngày nữa."
Nguyễn Kỳ bị thím Tần nói mà lòng không mấy vui vẻ.
Tưởng Ly ngồi bên cạnh quan sát thái độ của thím Tần. Ban đầu thím ấy không như vậy với Nguyễn Kỳ. Xem ra hôm đó thím Tần đã hoàn toàn hiểu lầm rồi. Nghĩ lại, cô cảm thấy thật có lỗi với Nguyễn Kỳ, lỡ như thím Tần thật sự không kìm được lòng, muốn làm mối cho Nhiêu Tôn thì phải làm sao?
Cô đang mải nghĩ thì Nhiêu Tôn đã khiến chủ đề quay trở lại, anh ấy rót thêm rượu cho thím Tần: "Thím Tần nói đùa rồi, nếu lỡ có ai đó mất ngủ, gặp ác mộng gì đó, thím biết được chắc? Hay có đứa trẻ nào nghịch ngợm, thấy mặt trời vui chạy ra ngoài chơi thì sao."
"Kể cũng phải." Thím Tần gật đầu.
Nguyễn Kỳ tức suýt thổ huyết. Người gì không biết? Cùng một câu mà Nhiêu Tôn nói thì không sao, cô ấy nói lại bị ăn chửi?
Lục Đông Thâm ngồi đối diện Nhiêu Tôn. Mặc cho Nhiêu Tôn liến thoắng trước mặt, anh không lên tiếng, im lặng chọn lọc từng câu thím Tần nói. Anh tự có suy nghĩ của mình, nếu anh lên tiếng nói chuyện, hiệu quả chắc chắn không bằng Nhiêu Tôn.
Chủ đề đã vòng tới đây, Nhiêu Tôn không còn lý do để từ bỏ, ngẫm nghĩ rồi nói: "Bây giờ đã là thời hòa bình rồi, thói quen đó của người Tần Xuyên nên thay đổi đi. Người lớn thì không sao, chứ trẻ nhỏ không phơi nắng một thời gian dài không tốt cho sức khỏe."
Thím Tần lắc đầu, nói không giữ chút gì với Nhiêu Tôn: "Tần Xuyên của chúng tôi ấy à, đời đời tổ tiên đều như vậy đã quen rồi. Vả lại, đây là quy định tổ tiên để lại, đừng có lộ liễu xuất hiện ban ngày, rước họa về cho Tần Xuyên, vi phạm quy định là không hay. Giống như Thiên Bảo, bây giờ bị như vậy chẳng phải cũng vì bị liệt tổ liệt tông trừng phạt hay sao? Nó ấy à..."
Nói tới đây bà mới chợt ý thức được mình đã nói quá nhiều, vội im bặt.
Nhiêu Tôn gạn hỏi: "Thiên Bảo làm sao ạ?"
"À, không có gì, bây giờ nó thế nào mọi người cũng thấy rồi đấy." Thím Tần cười ha ha.
"Nhìn thấy thì nhìn thấy rồi, nhưng cũng phải có nguyên nhân chứ." Nhiêu Tôn bắt được mấu chốt, cười phá lên nói: "Thằng bé đã làm chuyện gì mà bị liệt tổ liệt tông trừng phạt?"
Ai dè tiếng cười ấy không ích gì với thím Tần, bà chỉ lắc đầu, giữ kín như bưng.
Bàn ăn nhất thời chìm vào im lặng.
"Tôi nghĩ..." Thím Tần có hơi ngà ngà nhưng rõ ràng không muốn nói hớ, bèn đứng dậy định đi: "Mấy người ăn đi, tôi còn có việc."
"Thím Tần." Nhiêu Tôn giữ bà lại, bắt đầu dùng lời ngon ngọt dụ dỗ: "Làm gì có ai ăn được nửa bữa lại đi? Mau ngồi đi, ngồi đi."
Thím Tần bị Nhiêu Tôn kéo không thoát ra được, lại không muốn làm mất thể diện của anh ấy, ngẫm nghĩ rồi lại ngồi xuống. Bà đang định chuyển sang chủ đề khác thì Lục Đông Thâm im lặng ngồi đối diện nãy giờ lên tiếng: "Thím Tần, trẻ con ban ngày ra ngoài chơi là vi phạm quy tổ sao?"
"Không nghiêm trọng vậy đâu." Nụ cười của thím Tần hơi lịch sự, vừa nhìn đã thấy thái độ khác hẳn với Nhiêu Tôn.
Bà luôn cung kính xa cách Lục Đông Thâm, luôn cảm thấy người này không dễ giao tiếp. Lúc không cười trông anh rất nghiêm nghị, khi cười thì lại khiến người ta khó mà nắm bắt.
~Hết chương 509~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.