Chương trước
Chương sau
Đầu hạ, ngày trở nên dài hơn, mặt trời lề mề rất lâu mới xuống núi. Khi hoàng hôn dần buông cũng là lúc Tần Xuyên bắt đầu náo nhiệt.
Ở đây, người ta dậy vào lúc hoàng hon cũng bình thường như mọi người thức giấc lúc bình minh vậy, coi như là dậy sớm. Người dậy sớm ở Tần Xuyên không ít. Tiếng gõ cửa, tiếng nói chuyện, tiếng trẻ con khóc, tiếng đánh răng rửa mặt, tiếng chó sủa, thậm chí tiếng gà vịt, hàng loạt những âm thanh ấy dần dần làm sống dậy cuộc sống thường nhật của Tần Xuyên.
Khói bếp vấn vít, mùi thơm của củi lửa bốc từ nhà này sang nhà khác.
Khi tộc trưởng Tần tới, đúng lúc thím Tần đang bê trái cây mới hái đến cho họ. Có người dân vác cuốc đi cày ngang qua căn nhà mới của thím Tần, bèn cất tiếng chào hỏi tộc trưởng Tần. Tộc trưởng Tần tâm trạng nặng nề, gật đầu qua loa coi như đáp lại.
Người dân đó chưa đi ngay, phía sau lại có vài ba người khác cùng xuống ruộng. Họ dừng chân trước sân nhà một lúc, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong. Việc nhà thím Tần liên tục có những người lạ xuất hiện khiến họ bất an trong lòng.
Thím Tần mang hoa quả đến rồi đi ngay.
Tộc trưởng Tần chỉ đến một mình, Tưởng Ly hiểu rõ, kết quả này chắc chắn là vì cuộc thương lượng diễn ra không mấy vui vẻ, nhưng đây vốn không phải điều cô quan tâm.
Rót trà rồi, tộc trưởng Tần vẫn không có tâm trạng uống. Ông nhìn về phía Tưởng Ly, hỏi cô phải xưng hô thế nào. Tưởng Ly đáp một họ "Tưởng". Tộc trưởng Tần bèn thẳng thừng gọi cô là Tưởng cô nương, hỏi thẳng: "Cô có bao nhiêu phần chắc chắn chữa khỏi được cho cháu nội tôi?"
Một câu hỏi tương tự như vậy lúc ở từ đường ông cũng từng hỏi.
Tưởng Ly bê cốc nước lên, lấy nắp quét qua lớp trà trên mặt, nói: "Những lời đảm bảo quá chắc chắn tôi cũng không nói. Điều kiện tiên quyết là tôi phải gặp đứa trẻ đó đã rồi mới tính."
"Vâng, vâng..." Tộc trưởng Tần vẻ mặt nặng nề, mấy lần cầm tách trà lên rồi lại đặt xuống.
Lục Đông Thâm ngồi bên cạnh Tưởng Ly, sau khi thấy thái độ ngập ngừng này của tộc trưởng Tần bèn lên tiếng: "Có chỗ nào khó xử đừng ngại nói ra."
Tộc trưởng Tần nhìn nhanh Lục Đông Thâm. Tuy rằng ông tiếp xúc chưa sâu với chàng trai họ Lục trước mắt này nhưng mới lần đầu giao lưu ông đã có thể nhận ra sự sắc bén và dồn ép từng bước của anh, là một người không thể xem thường. Ông thở dài, thành thật noi: "Cũng không phải có gì khó xử, các bô lão của Tần Xuyên đồng ý với điều kiện mà Tưởng cô nương đưa ra, có điều..."
Nhiêu Tôn cũng đang ở trong phòng, cùng Nguyễn Kỳ ngồi trên một chiếc ghế khác bên cạnh, tươi cười bổ sung câu nói ấp úng của tộc trưởng Tần: "Có điều ông đang lo lắng, lỡ như Tưởng cô nương không chữa được cho Thiên Bảo, áp lực của ông sẽ lớn, đúng không?"
Tộc trưởng Tần lộ vẻ mặt ngượng ngập.
Tưởng Ly ngồi cười: "Cảm giác bị người ta đả kích bằng lời nói thật sự khó chịu. Là một tộc trưởng, mạo muội vi phạm quy tắc tổ tiên giữ người ngoài ở lại thôn vốn dĩ đã là cái cớ để người ta soi mói. Nhưng tộc trưởng Tần, vụ giao dịch này ông không thiệt đâu. Nếu tôi không chữa được cho Thiên Bảo, ông cũng không cần lôi bí kíp ra, không tổn thất gì, chẳng qua là mọi chuyện vẫn giữ nguyên trạng thái cũ thôi."
"Không không không, Tưởng cô nương, cầu xin cô nhất định phải chữa khỏi cho Thiên Bảo. Nó là niềm hy vọng tương lai của cả tộc chúng tôi." Tộc trưởng Tần gần như khẩn cầu.
Không cần tộc trưởng Tần nói nhiều, mấy người Tưởng Ly cũng có thể nhận ra tầm quan trọng của Tần Thiên Bảo. Dù sao cũng là cháu nội của gia đình tộc trưởng, nếu không có gì bất ngờ, đứa trẻ ấy sẽ là tộc trưởng tương lai. Tưởng Ly từng tới không ít nơi, cũng từng tới không ít thôn làng, càng là những nơi hẻo lánh, việc lựa chọn tầng lớp lãnh đạo lại càng truyền thống.
Cách thức này đặt vào thời nay chưa chắc hữu dụng, bởi vì có thể sẽ chôn vùi không ít nhân tài quản lý.
Thế nên, câu nói công khai không giấu giếm ấy của tộc trưởng Tần khiến Tưởng Ly ít nhiều phản cảm. Cô cười khẩy: "Còn tập tục cha truyền con nối cơ à?"
Tộc trưởng Tần không giận, chân thành nhìn Tưởng Ly: "Không, Tần Xuyên xưa nay chọn người tài không chọn người thân. Thiên Bảo sở dĩ được xem như niềm hy vọng tương lai của cả thôn là vì nó có năng lực ngồi lên vị trí tộc trưởng. Chưa kể việc đứa trẻ đó rất có năng khiếu thiên bẩm, hơn nữa nó còn khác người, cảm giác của nó rất nhạy bén, có lúc nói ra vài chuyện đều rất linh nghiệm. Vu chúc nói đứa trẻ đó sẽ là người bảo vệ và giữ vững Tần Xuyên."
Lục Đông Thâm ngồi bên nghe được câu này, đã ngẫm ra ý tứ bên trong: "Nói một cách khác, người đảm nhiệm chức tộc trưởng của Tần Xuyên cũng phải thông qua Vu chúc trong thôn?"
"Vu chúc là người nghe lệnh của trời, tuy rằng bà ấy không thể hoàn toàn làm chủ nhưng ý kiến của bà ấy là rất quan trọng. Ở Tần Xuyên, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải có Vu chúc."
Lục Đông Thâm cười khẽ: "Cả việc bí kíp cũng vậy?"
Tưởng Ly giật mình, ngước mắt nhìn Lục Đông Thâm, thầm nghĩ vẫn là mắt anh độc, suy nghĩ nhanh, chẳng trách khi nói câu này tộc trưởng Tần cứ ấp a ấp úng, thì ra là vì nguyên nhân ấy.
Quả nhiên, Lục Đông Thâm đã nói trúng lo lắng của tộc trưởng Tần. Ông gật đầu, hắng giọng nhìn Tưởng Ly: "Qua thương thảo, các bô lão đã đồng ý lấy Vong ưu tán ra trao đổi. Nhưng vấn đề là mọi thảo dược và bí kíp của Tần Xuyên đều do Vu chúc cai quản. Đây là trách nhiệm đời đời kiếp kiếp của họ. Thế nên muốn có được bí kíp cần có được sự đồng ý của Vu chúc mới được."
Lục Đông Thâm nhíu mày.
Bên này anh nhíu mày, bên kia tộc trưởng Tần càng không mấy hy vọng nữa.
Nhiêu Tôn thì nói thẳng: "Tộc trưởng Tần, làm vậy không ổn lắm thì phải? Nếu bên này chúng tôi chữa khỏi cho cháu nội ông, bên kia Vu chúc lại không đồng ý thì chúng tôi phải làm sao? Việc này tồn tại nguy cơ bị ăn cháo đá bát. Hoặc thế này đi, các ông nói chuyện trước với Vu chúc, nếu bà ta đồng ý giao bí kíp thì chúng tôi mới cứu người."
Một lời nói khá đanh thép, nhưng rất phù hợp với tính cách của Nhiêu Tôn. Một người làm ăn đã quen, không có lợi không làm, dĩ nhiên sẽ tính toán hết mọi nguy hiểm trong kế hoạch của mình. Và đương nhiên, lời nói của anh ấy nhận được sự ủng hộ của Lục Đông Thâm. Cả hai người họ dều là những người đàn ông có thủ đoạn trên thương trường, suy nghĩ không hẹn mà gặp cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.
Lục Đông Thâm dãn đôi mày ra, cười nói: "Đề nghị này đúng là không tồi."
Tộc trưởng Tần nghe vậy, há hốc miệng, rất lâu sau mới nói: "Việc này..." Nhưng cũng chẳng nói ra được câu nào hoàn chỉnh.
Tưởng Ly khó xử nhìn Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn, nhất thời cảm thấy hai người này có chút tàn nhẫn, dù sao cũng đề cập đến chuyện cứu người. Nhưng nghĩ lại, cô vừa phải có bí kíp vừa phải cứu người mà.
Căn phòng bỗng chốc chìm vào im ắng.
Lát sau, Tưởng Ly lên tiếng hỏi: "Làm sao mới có thể khiến Vu chúc đồng ý?"
Tộc trưởng Tần nói: "Việc này phải xem ý Vu chúc, đương nhiên, các bô lão cũng sẽ cố gắng thuyết phục bà ấy. Nếu có thể đưa trực tiếp dĩ nhiên là rất tốt."
Tưởng Ly bật cười.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ sự lo lắng của tộc trưởng Tần và chắc Lục Đông Thâm cũng đã nhìn ra từ lâu. Ở Tần Xuyên, chuyện lớn chuyện nhỏ đều dựa vào Vu chúc, huống hồ là bí kíp? Sự lo lắng thật sự của tộc trưởng Tần nằm ở chỗ lỡ như bà ấy không chấp nhận thì bệnh của Tần Thiên Bảo há chẳng phải sẽ không ai chữa nữa?
Nhưng tộc trưởng Tần quên mất một việc: Họ bắt buộc phải có bí kíp.
Họ vượt ngàn dặm xa xôi, bất chấp nguy hiểm đến đây, mục đích chính là bí kíp. Thế nên đừng nói là phải thuyết phục Vu chúc, cho dù phải lên núi đao xuống biển lừa họ cũng phải làm. Câu nói vừa rồi của Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn hoàn toàn nhắm vào mục đích của tộc trưởng Tần, lỡ như tộc trưởng Tần là một người dễ qua mặt, chưa biết chừng họ sẽ thật sự lấy được bí kíp trước rồi mới cứu người.
~Hết chương 497~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.