Bây giờ, Nhiêu Tôn đang nằm bò trước cửa động một cách bất lực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nhưng chẳng biết đã qua bao lâu, anh mới nghe được những tiếng gió phần phật bên tai và nhìn thấy những con kền kền bay lượn trong không trung... Anh đột ngột phản ứng lại, gần như gào khản giọng để hét tên hai người họ. Một sự tuyệt vọng chưa từng có. Anh cứ thế giương mắt nhìn họ rơi thẳng xuống và biến mất trong tầm mắt của mình. Anh sống chết bám chặt mép động, lòng bàn tay bị đá quẹt qua rỉ máu, lại dính cả bùn đất, móng tay cũng gãy ra, nhưng đã không còn cảm thấy đau nữa. Trên đỉnh đầu đã không còn sợi dây. Anh trở thành một con thú bị vây hãm, bị mắc kẹt trong chiếc động lơ lửng giữa không trung này, leo lên là chuyện không thể, leo xuống cũng không thực tế. Góc độ giữa cửa động và vách núi rất quái gở, không có công cụ hỗ trợ anh hoàn toàn không thể tìm được điểm tựa, trừ phi anh biết bay. Tay Nhiêu Tôn cũng đang run lên. Trong đầu anh toàn là hình ảnh hai người kia rơi xuống. Tuyệt vọng, sầu não, bi thương... vô vàn cảm xúc đan xen chồng chéo. Anh chưa từng hận bản thân mình đến thế, lại không thể làm gì để cứu họ. Có một giọng nói văng vẳng vang lên từ tận đáy lòng: Cô ấy chết rồi... Họ đều chết rồi, ở một nơi cao như vậy, họ rơi xuống thì chết chắc. Trái tim Nhiêu Tôn chợt run lên, hơi thở gấp gáp. Từ "chết" này giống một lưỡi dao cứa ngang qua động mạch cổ của anh, máu tươi ào ào chảy, khiến anh không sao thở được, ngột ngạt muốn chết. Lồng ngực rất bí bách, anh phẫn uất gào to lên một tiếng bằng toàn bộ sức lực còn lại của mình. Sau đó anh phát hiện khóe mắt mình đã ươn ướt. Trong động có một thứ gì đó đập cánh bay qua, đập vào tầm mắt Nhiêu Tôn. Đen xì xì, là một con dơi. Nó bay vèo qua, giống như đang trêu ngươi sự bất lực của Nhiêu Tôn. Nhiêu Tôn nhìn chằm chằm bóng con dơi bay xa, ánh mắt chợt tối đi. Một lúc sau, anh từ từ đứng dậy, quay đầu nhìn sâu vào trong sơn động. Con người ta khi đau khổ tột cùng cũng sẽ giống như khi hoảng sợ tột cùng vậy, cuối cùng đều hóa hét thành phẫn nộ. Trong ánh mắt Nhiêu Tôn chứa đựng sự căm hận, thù ghét. Anh dùng sức nắm chặt tay lại, từng bước từng bước đi vào trong sơn động. Ngang qua nơi đàn dơi treo mình anh dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, đa só dơi vẫn đang ngủ, trừ phi có người kinh động. Phải, nhất định là có người! Nhiêu Tôn mượn ánh sáng trên đỉnh đầu quay trở lại động nơi chôn Tần Vũ. Con dơi chết vẫn còn đó, cách đó không xa chính là quan tài gỗ mà ban nãy họ chưa kịp mở ra. Anh sát lại gần từng bước một, bước rất khẽ khàng. Anh rút con dao trong balo ra, nắm chặt trong tay, nhìn chằm chằm chiếc quan tài đó. Ánh mắt như rỉ máu, là căm hận, là lạnh lẽo, là nghiến răng nghiến lợi muốn giết người! Lúc trước khi nhìn thấy con dơi chết ấy, anh đã hơi ngập ngừng. Dơi thích những nơi tăm tối ẩm thấp, nhưng trong động lại khá khô ráo thế nên đám dơi mới chỉ ở lại ngoài cửa động chứ không dễ dàng chui vào trong động. Con dơi này chắc chắn đã chịu một sự kinh hãi nào đó, nên vô tình bay nhầm vào trong động. Ánh đèn của Nhiêu Tôn quét qua vách núi bên cạnh, dấu xước ấy một lần nữa rơi vào tầm mắt. Lần này khi nhìn khiến Nhiêu Tôn liên tưởng tới dao. Có lẽ đã có người dùng dao quẹt qua vách núi, dao sắc nhọn, nên mới để lại dấu xước? Vì sao lại quẹt qua vách núi? Là vì muốn giết con dơi. Có thể vì con dơi ngăn cản tầm nhìn hoặc vì đối phương thấy nó quá phiền, một dao vung qua. Nhiêu Tôn mím môi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Đàn dơi ở cửa động không chỉ mới đến đây một, hai năm, nhất định đã trú chân một thời gian lâu dài rồi. Phóng mắt nhìn cả động, cả bên trái và bên phải đều chôn không ít người. Ngoài xác của con dơi kia không còn xác của con nào khác, nói lên điều gì? Chứng tỏ người địa phương tới động, cũng có nghĩa là người Tần Xuyên sẽ không làm hại lũ dơi. Vậy thì người làm hại lũ dơi, chắc chắn không phải người bản địa. Sau khi có được ý thức này, Nhiêu Tôn đột nhiên càng nắm chặt dao hơn. Anh tin vào trực giác của Tưởng Ly, ngoài người cắt đứt sợi dây, trong sơn động này nhất định vẫn giấu người! Anh lao vè phía gỗ quan tài gỗ đó. Nhưng vừa sát lại, nắp quan tài đã bị người bên trong mở tung ra, một bóng người lao ra ngoài. Ánh đèn của Nhiêu Tôn đung đưa, chùm sáng hắt qua, còn chưa nhìn rõ mặt đối phương, anh đã cảm nhận được một tia sáng lạnh lẽo. Là dao! Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Nhiêu Tôn nhanh gọn né mũi dao, ngay sau đó giơ tay đâm đối phương... *** Tình hình vết thương hiện tại của Charles Ellison đã được tiết lộ giữa các cán bộ cấp cao trong tập đoàn. Không quá lạc quan, nghe nói đã được đẩy vào phòng cấp cứu bốn lần, trong đó ba lần thập tử nhất sinh, bác sỹ thậm chí còn đưa thông báo nguy kịch. Lục Chấn Dương đã đích thân tới bệnh viện, ở suốt một đêm trong phòng Hồi sức tích cực, hôm sau khi bước ra ngoài, cả người ông như già đi chục tuổi. Có người nói, Charles Ellison đã chết, chỉ là tập đoàn chưa công bố mà thôi. Cũng có người nói, cho dù Charles Ellison chưa chết thì cũng hấp hối, bây giờ chỉ đang dùng tiền để duy trì mạng sống mà thôi. Trên dưới Lục Môn chìm vào một tình thế biến hóa khôn lường. Ai ai cũng đang suy đoán một khi Charles Ellison ra đi thật sự, cục diện sau đó sẽ ra sao? Lục Chấn Dương liệu có quay trở lại duy trì đại cục? Lục Bắc Thâm liệu có thể nhân cơ hội này ngồi lên, thay thế Lục Đông Thâm? Lục Khởi Bạch phải chăng đã bị kìm hãm? Hoặc, Lục Chấn Dương sau khi mất đi một nguồn sức mạnh to lớn như Charles Ellison liệu có thể kìm hãm Lục Khởi Bạch bao lâu? Tất cả đều trở nên mơ hồ khó nắm rõ. Nhưng rất nhanh tình hình lại thay đổi. Có người truyền tin, có vẻ như vết thương của Charles Ellison có biến chuyển tốt, sức khỏe bắt đầu ổn định hơn. Lục Khởi Bạch đích thân tới bệnh viện. Trước đó anh có sai Cảnh Ninh đi nghe ngóng cũng chỉ là những tin bóng gió. Không có kết quả, anh quyết định chủ động xuất kích. Anh trực tiếp đưa ra đề nghị với Hội đồng quản trị, dù là với tư cách cán bộ cấp cao trong công ty hay với tư cách con cháu, anh cũng có quyền biết về tình hình của Charles Ellison. Lời đề nghị này dĩ nhiên bị phản bác, nhưng Lục Bắc Thâm lại bất ngờ nói đỡ cho anh. Trước mắt Hội đồng quản trị của Lục Môn đã chia ra mấy phe phái. Một phái ủng hộ Lục Chấn Dương với Charles Ellison đứng đầu, kèm theo đó là ủng hộ Lục Đông Thâm có điều kiện. Cái gọi là "có điều kiện" này ám chỉ Lục Đông Thâm muốn quay về Lục Môn giành quyền lực thì bắt buộc phải có bản lĩnh giành lại quyền lực. Dù sao thì trước đó mọi chuyện cũng ầm ĩ, dù anh có quay về cũng sẽ để người khác nắm thóp. Một phái khác là phía Tần Tô. Tần Tô với Lục Chấn Dương đúng là vợ chồng, nhưng cả hai một khi đều có chức vụ thực tế trong tập đoàn thì ý nghĩa sẽ khác. Tần Tư có kinh nghiệm trong kinh doanh, cũng từng gánh vác Lục Môn vượt qua bão táp, thậm chí khi trước việc Lục Chấn Dương có thể ngồi vững chiếc ghế quyền lực ấy, bà cũng góp phần không nhỏ. Có người đánh giá Tần Tô thế này: Một người phụ nữ lớn, khi sóng yên biển lặng thì sống kín đáo sau lưng người, khi sóng gió nổi lên thì có thể thay thế bất cứ ai. Bà từng ly hôn với Lục Chấn Dương rồi lại tái hôn với ông. Có thể ngang nhiên kéo trái tim Lục Chấn Dương từ phía một người phụ nữ khác trở về, thậm chí là khi người ấy đã danh chính ngôn thuận trở thành con dâu trưởng mới của Lục Môn, còn sinh con cho Lục Chấn Dương cũng không thể thay đổi được cục diện Tần Tô trở về bên cạnh Lục Chấn Dương. Trong tình yêu không có sai hay đúng, nhưng trong quan hệ lợi ích sẽ có nặng có nhẹ. ~Hết chương 473~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]