Chương trước
Chương sau
Chủ cửa hàng ấy là một phụ nữ.
Trông có vẻ mới ngoài ba mươi, ăn mặc khá hiện đại, nhất là phần cổ áo trước ngực hở không ít, hai đồi núi như sắp bung ra ngoài. Trong lúc Lục Đông Thâm lựa chọn đui đèn, cô ta có vẻ rất nhiệt tình năng nổ. Trong lúc đợi anh xem dao, cô ta sắp dính sát vào anh tới nơi.
Tưởng Ly lườm nguýt, nhìn chủ cửa hàng ấy rồi lại cúi đầu xuống nhìn ngực mình, đúng là không khoa trương được bằng người ta. Nhưng của mình cũng đâu có nhỏ, cô không cho rằng to quá đáng có gì đẹp mắt.
Biết đâu... đàn ông lại thích thì sao?
Nhìn vẻ nồng nhiệt của cô ta, Tưởng Ly cảm thấy không vui trong lòng. Lục Đông Thâm có thích kiểu như vậy không?
Nhưng, Lục Đông Thâm từng nói với cô, anh thích kiểu như cô.
Kiểu nào? Cô từng hỏi anh.
Anh cười rất xấu xa, nói với cô: Mặc áo trông gầy, cởi ra có thịt.
Nghĩ tới câu nói này, Tưởng Ly chợt nóng bừng hai má.
Khi ngước mắt nhìn Lục Đông Thâm, có vẻ sự hồ hởi của đối phương không ảnh hưởng gì tới anh, anh không định hùa theo. Tiếp tục mải miết nhìn theo bóng anh, Tưởng Ly cũng cảm thấy anh là kiểu mặc quần áo thì tinh tế, cởi quần áo thì đầy đủ, ngầu không chịu được.
Sau khi thức ăn được bê lên hết, bà chủ quán ăn nói với Tưởng Ly: "Đây đều là những món cậu mặc áo jacket đen gọi cho cô đấy, cô ăn gì, không ăn gì cậu ấy đều dặn dò rất tỉ mỉ. À đúng rồi, còn cả cơm này nữa là đặc biệt nấu thật mềm cho cô."
Trái tim Tưởng Ly nóng rực lên, cô vô thức ngước mắt nhìn ra ngoài.
Cũng đúng lúc Lục Đông Thâm ở đối diện nhìn sang bên này. Không biết anh nói câu gì đó với bà chủ cửa hàng mà cô ta cũng nhìn sang bên này một cái.
Bốn mắt vô tình gặp nhau.
Chẳng hiểu sao hơi thở của Tưởng Ly bỗng trở nên dồn dập, cô vội cúi đầu xuống ăn, trái tim cứ đập dữ dội.
Bà chủ quán ăn mang thức ăn lên xong cũng chưa vội đi ngay, là một người thích buôn dưa, thế nên máy nói chuyện của bà ấy mở ra: "Cô gái đó..." Bà ấy chỉ vào chủ cửa hàng đối diện, ngữ khí có phần khinh thường: "Bình thường vênh váo lắm, chẳng thèm để tâm tới mấy cửa hàng xung quanh như chúng tôi, mắt như mọc trên đỉnh đầu vậy. Đây là thấy bạn trai cô đẹp trai nên đang nhiệt tình sấn tới đấy."
Rồi bà ấy lại dặn dò: "Cô gái à, cô phải theo dõi sát sao bạn trai mình. Đẹp trai như thế, rất dễ khiến những cô gái khác nhớ nhung."
Tưởng Ly cắm đầu ăn cơm, lúng búng đáp một câu: "Bạn trai tôi tiêu chuẩn cao lắm, chẳng dễ để ý ai đâu."
Bà chủ quan sát cô một lượt rồi cười nói: "Cũng đúng, nhìn xem cô xinh thế nào mà."
Cô không lo lắng ư?
Thật ra cô rất lo lắng.
Tưởng Ly ghét sự lo lắng này. Rõ ràng đã chia tay rồi, anh thích tìm ai thì cứ tìm, thích ngắm ai là chuyện của anh, liên quan gì tới cô chứ?
Nhưng cô lại ngứa mắt chủ cửa hàng kia, trong lòng ít nhiều cũng oán trách Lục Đông Thâm, biết rõ người ta thích cọ vào người anh mà anh không biết đường tránh sao? Cả người anh không có cảm giác nữa rồi à?
Đương nhiên, có người bắt chuyện với Nhiêu Tôn cô cũng giận.
Nhiêu Tôn cũng thật ra, sinh ra đã mang một gương mặt phong lưu, sao không biết cách tiết chế chứ? Chẳng trách Nguyễn Kỳ giận dữ bỏ đi biệt.
Khi cô nhìn lên lần nữa thì Lục Đông Thâm đã đi ra khỏi cửa hàng ấy, trong tay xách túi dụng cụ, đứng sang sạp hàng bên cạnh mua hoa quả. Chủ cửa hàng kia cũng không đuổi theo anh mà chỉ đứng tựa vào cửa nhìn anh. Anh mặc kệ, tập trung chọn hoa quả.
Tưởng Ly quan sát thấy vui, đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Đông Thâm mua mấy món này trên những sạp hàng nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, Nhiêu Tôn cũng đi tới.
Hai người họ đều đứng trước sạp hoa quả, cái dáng cao lớn đung đa đung đưa, người bên cạnh không muốn chú ý cũng khó.
Lục Đông Thâm đang chọn cam quýt, Nhiêu Tôn tiện tay cầm mấy quả táo lên bỏ vào túi, nhưng lại bị Lục Đông Thâm lấy ra, chia thành túi riêng. Cân xong, Nhiêu Tôn chìa tay ra trước mặt Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm móc tiền mắt trong túi ra đưa cho Nhiêu Tôn. Nhiêu Tôn đón lấy cất kỹ, sau đó rút bao thuốc lá ra, đưa cho Lục Đông Thâm một điếu.
Tưởng Ly cố nhịn cười.
Cảnh Nhiêu Tôn chìa tay xin tiền rất buồn cười mà cảnh Lục Đông Thâm rút tiền đưa cũng hài không kém.
Vì không muốn bại lộ hành tung sớm như vậy, thế nên trước khi xuất phát, Lục Đông Thâm đã khuyến khích Nhiêu Tôn rút đủ tiền mặt ra. Lúc đó Nhiêu Tôn đã châm biếm Lục Đông Thâm một câu: "Đường đường là phó tổng giám đốc của Lục Môn mà từ sáng tới tối chỉ giở mấy trò lừa bịp.
Lục Đông Thâm trả lời rất vô liêm sỉ: Tôi đã bị người ta cách chức rồi, Tôn thiếu, bây giờ tôi thật sự không có nhiều tiền như cậu.
Chắc chắn là Nhiêu Tôn rất thích nhìn thấy Lục Đông Thâm thể hiện vẻ yếu thế, lại có tâm lý thích bảo vệ kẻ yếu nên đã lập tức rút tiền.
Còn về việc ai là người cầm tiền thì lại có tranh cãi.
Đầu tiên, Tưởng Ly, một người xưa nay không có quan niệm về tiền bạc không được liệt kê vào danh sách; Thứ hai, Nhiêu Tôn thường ngày qua quýt ơ hờ, có lúc đến ví tiền để đâu cũng quên, nên về cơ bản cũng đã bị đá khỏi cuộc chơi.
Cuối cùng chỉ còn lại Lục Đông Thâm.
Nói theo lời Lục Đông Thâm thì: Con người tôi trước nay vẫn luôn nhạy cảm với tiền bạc, từ việc làm ăn đã có thể nhìn ra được. Về khả năng kiểm soát và lợi dụng tiền bạc, tôi chắc chắn hơn Tôn thiếu.
Nhiêu Tôn cũng chẳng buồn làm thủ quỹ nên đã giao toàn bộ tiền vào tay Lục Đông Thâm.
Nhưng thứ tổn hại là vấn đề hình tượng.
Một đại gia chìa tay xin tiền một đại gia khác, quả thực khiến người xung quanh nhìn thấy phải nảy sinh nhiều suy nghĩ.
Hai người họ đứng dưới gốc cây bên đường. Lục Đông Thâm nghiêng mặt sang để châm lửa trong tay Nhiêu Tôn, trông cực kỳ phóng khoáng.
Tưởng Ly nhất thời cũng không vội ăn cơm nữa, chống cằm nhìn hai người đàn ông ở đối diện, quả thật là mát mắt.
Ánh nắng rất ấm áp.
Rơi xuống tán cây, được lá cây lọc qua, hắt lên hai người họ, trông vừa ôn hòa vừa ấm áp.
Ấm áp là những gì Tưởng Ly cảm nhận được.
Cô chưa từng có một cảm giác mãnh liệt như thế, hơn cả tình yêu lại hơn cả tình thân, dường như ông trời đã dành cho cô mọi điều tốt đẹp trên đời, để cô không còn phải cô đơn lạc lõng. Cho dù tận cùng của con đường là bóng đêm vĩnh cửu, cô vẫn có họ không xa không rời.
Một người yêu, một người anh...
Là vậy sao?
Thật tốt.
Cô chợt nghĩ tới Nguyễn Kỳ, nếu có cô ấy ở đây thì tốt biết bao.
Cô luôn cảm thấy Nguyễn Kỳ là người hợp với Nhiêu Tôn nhất, đổi lại là cô gái khác, dám hãm hại Nhiêu Tôn sao? Nhiêu Tôn cũng chẳng cho phép cô gái nào hãm hại mình như vậy.
Nhiêu Tôn đòi tiền có lẽ là để trả tiền rửa xe. Hút vài hơi thuốc, cảm thấy cũng đến giờ rồi, anh ấy bèn quay người đi. Trước khi đi, anh ấy còn nhìn sang bên Tưởng Ly, thấy cô cũng đang nhìn họ bèn vẫy cánh tay, cực kỳ thoải mái.
Tưởng Ly không hùa theo, cũng không thu lại ánh mắt.
Tới khi Nhiêu Tôn lái chiếc xe đến, Lục Đông Thâm cũng không vội qua ngay mà đứng dưới gốc cây, hút hết nửa điếu thuốc còn lại trong tay.
Qua làn khói thuốc, anh nhìn cô cười khẽ. Dù qua bóng người qua lại, cô vẫn có thể nhìn rõ những tia sáng lấp lánh trong ánh mắt anh.
Tưởng Ly bất chợt nhớ tới lời của bà chủ quán ăn: Cậu ấy nhìn cô bằng ánh mắt của một người nhìn người mình yêu...
***
Trấn Thất Xá cách Hưng Nghĩa hơn một tiếng đồng hồ lái xe, dọc đường không dễ đi lắm, có cơn mưa nhỏ rả rích. Vì lý do an toàn, Lục Đông Thâm đi chậm hẳn lại.
Nhiêu Tôn và Tưởng Ly ngồi cả ở ghế sau chơi Xiaoxiaole. Họ không tắt âm thanh, đủ các tiếng nổ bom, đập đá nối nhau vang lên.
Cửa ải trước mắt của Tưởng Ly cô cũng đã chơi hơn nửa tháng rồi. Sau khi hết sức, cô liếc nhìn màn hình di động của Nhiêu Tôn rồi hét ầm lên: "Sao anh vượt cửa nhanh quá vậy?"
Cô lại quay về nhìn số điểm và lác mắc.
Chỉ cần là cửa Nhiêu Tôn đã vượt qua, chưa nói đến việc đủ sao, số điểm về cơ bản đều vượt qua cô.
Nhiêu Tôn cười đắc ý: "Bây giờ em đã hiểu thế nào gọi là qua cửa kiểu chèn ép chưa?"
~Hết chương 435~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.