Tưởng Ly sau khi nhìn rõ tình hình thì sắc mặt thay đổi, cô đặt mạnh tách trà trong tay lên mặt bàn, đứng dậy tiến tới. Nhiêu Tôn không nhúc nhích, chỉ ngồi nhìn cục diện trước mắt, cười mà như không cười. Chốc chốc Nhiêu Tôn lại cầm tách trà lên nhấp một ngụm, hết rồi thì rót tiếp. Cuộc chiến giữa hai người họ kết thúc khi cánh tay của Mark bị trật khớp. Nếu Mark là một người bình thường, Tưởng Ly cũng không mấy kinh ngạc. Nhưng Mark lại là một tuyển thủ đấm bốc đánh quyền chết. Đó là người đã tìm được con đường sống từ tay thần Chết. Vậy mà cứ thế bị Lục Đông Thâm ngang nhiên bẻ cánh tay dẫn đến trật khớp. Nghĩ cũng đủ biết, Lục Đông Thâm đã ra tay mạnh cỡ nào. Mấy chuyện trật khớp này đối với người có võ chẳng đáng kể gì. Nhưng một khi bị trật thì đau đớn tưởng chết, chẳng ai là người sắt cả. Tưởng Ly lập tức đẩy Lục Đông Thâm ra, tới ngồi sụp xuống trước mặt Mark, một tay đỡ lấy cánh tay không thể nhúc nhích của anh ấy, rồi nói: "Thả lỏng." Mark cố nén đau, đứng thẳng dậy: "Tưởng cô nương, tự tôi nối được..." "Nói linh tinh gì vậy." Tưởng Ly giữ chặt cánh tay anh ấy, quát mắng đồng thời tay kia kéo cánh tay của anh ấy lên, bẻ thật nhanh một cái. Vị trí trật khớp được khôi phục lại, thẳng thắn nhanh gọn. Cơn đau vẫn còn, nhưng cũng không đáng ngại nữa. Mark đứng lên vuốt mồ hôi, nói lời cảm ơn Tưởng Ly, sau đó nhìn Lục Đông Thâm, sát khí đằng đằng. "Anh về trước đi." Tưởng Ly khẽ nói một câu. "Nhưng anh ta..." "Về đi." Sau khi Mark đi khỏi, bầu không khí của cả khoảnh sân dường như có chút thay đổi. Dương Viễn hoàn toàn không bất ngờ về "hành vi" ban nãy của Lục Đông Thâm, nhìn là biết đã từng hiểu rõ thân thủ của anh. Khi quay sang Tưởng Ly, sắc mặt cô trầm và lạnh, anh ấy thầm cảm thấy không ổn. Anh ấy lục tục bò dậy, sợ mình đã trở thành kẻ vô tội vạ lây. Có những chuyện chẳng can thiệp được vì cả hai đều là thành phần không thể dây vào. Anh ấy rảo nhanh bước chân, len lỏi vào trong đình trúc, ngồi xuống vị trí ban nãy Tưởng Ly ngồi, cố làm ra vẻ thản nhiên cầm tách trà lên, thực chất là âm thầm xem kịch. Còn không quên bồi thêm một câu: Đây chẳng phải là cậu em Nhiêu sao? Chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi. Nhiêu Tôn không buồn để tâm, giả vờ gì chứ. Đây được coi là lần giáp mặt thứ hai của Tưởng Ly và Lục Đông Thâm sau khi chia tay. Cũng không biết có phải vì những cảm xúc đã dồn nén trong lòng quá nhiều hay không, giây phút này, Tưởng Ly bùng nổ. Cô giơ tay đẩy anh một cái, quát to: "Lục Đông Thâm, anh dựa vào đâu mà có quyền đả thương người của tôi?" Anh đúng là tràn đầy khí thế nhỉ. Nếu không phải vì trên mặt và cánh tay anh vẫn còn thương tích, chỉ nhìn thân thủ của anh, cô cũng quên bẵng mất sự thật anh từng hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa... Ở khoảng cách này, Tưởng Ly ngửi được mùi sữa tắm và kem đánh răng trên người anh. Người đàn ông vô liêm sỉ, lại dám dùng đồ của cô! Lục Đông Thâm bị cô đẩy bất ngờ, không đừng vững, loạng choạng lùi sau hai bước. Sau lưng anh chính là bậc thềm. Anh dừng lại, nhìn xuống cô, bất ngờ bất cười, giọng nói trầm ấm: "Người không chọc vào anh, anh chẳng chọc vào người." Ý tứ rất rõ ràng, Mark là người ra tay trước. Tưởng Ly đang định quát thì nghe thấy Lục Đông Thâm lại chậm rãi nói: "Hơn nữa, cả em cũng là người của anh." "Lục Đông Thâm, anh đừng có ức hiếp người quá đáng." Tưởng Ly nghiến răng. Lục Đông Thâm mỉm cười từ đầu tới cuối, rồi đột ngột sát lại gần cô, cúi đầu: "Không được sao?" Hơi thở ấm áp quen thuộc của người đàn ông kích thích khiến trái tim Tưởng Ly run lên. Ngay sau đó cô giơ tay lên đánh. Lục Đông Thâm biết rõ cô sẽ chẳng dịu dàng nhường anh. Anh đã sớm phòng bị, nghiêng đầu né cú đấm của cô, sau đó tay trái túm chặt tấy cánh tay trái của cô, tay phải ôm chặt eo cô, tay trái xoay một vòng, cô bị xoay người lại. Tay phải của Lục Đông Thâm càng thu chặt, cô bị anh giữ rịt trong lòng, tay trái của anh và cánh tay cô bị giữ cả trước ngực. "Thật sự không yên tâm. Mark chính là kẻ ưa hình thức, xem ra sau này vẫn phải để anh bảo vệ em." Chất giọng trầm của anh lọt vào tai cô. Cô không chịu nổi sự thân mật này. Nam nữ khác biệt. Người cô mềm mại, lồng ngực anh rắn chắc, dù cô có ra sức giãy giụa cũng vô ích. Cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, nhưng chỉ nhìn thấy yết hầu và cằm của anh. Có phải vì anh gầy đi hẳn hay không mà sao cô có cảm giác anh đã cao lên? Tưởng Ly lạnh lùng lên tiếng: "Bảo vệ tôi? Tôi thật sự không thiếu một người như anh." Lục Đông Thâm không giận, thu chặt cánh tay lại, khiến cả người cô áp sát vào người anh, cả người Tưởng Ly căng thẳng. Anh bất cười, áp mặt xuống, bờ môi mỏng gần như dính vào vành tai cô: "Nhưng, anh lại thiếu một người như em, phải làm sao?" Hơi thở ấy khiến cô ngứa ngáy. Cô nghe thấy tiếng thở hơi trầm của anh, cũng cảm nhận được từng múi cơ bắp phun trào, rắn chắc của anh. Tận sâu trong trái tim chợt sục sôi, giống như có thứ gì đó chảy vào bụng nhỏ, âm thầm nổ tung. Cô không cho cả hai cơ hội để quen thuộc hơi ấm cơ thể nhau. Cô cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay trái của Lục Đông Thâm. Lực không hề nhỏ. Chí ít sẽ khiến đối phương ngây ra giây lát. Nhưng, Lục Đông Thâm thì không. Anh để mặc cho Tưởng Ly cắn đến nỗi gò má đau nhức cũng không buông tay, thậm chí còn không có chút phản ứng nào. Tưởng Ly thả ra. Cánh tay anh có thêm một dấu răng rướm máu. Cô sửng sốt quay đầu nhìn anh. Anh cười khẽ nhìn thẳng vào mắt cô: "Em muốn làm thế nào để trút giận thì cứ làm, thế nào cũng được." Tưởng Ly cũng đã mệt lắm rồi, vốn dĩ bay thẳng về đây đã là một việc khổ sở, bây giờ lại còn giày vò một hồi với Lục Đông Thâm, cả người cô nhất thời kiệt quệ. Cô quay đầu, nhìn về phía đình trúc bên kia. Xem trò vui chắc đủ rồi phải không? Chẳng lẽ không một ai chịu tiến lên giúp đỡ? Hai vị đang nhàn nhã ở đình bên này dĩ nhiên nhận được ánh mắt cầu cứu của Tưởng Ly. Chỉ nghe thấy Nhiêu Tôn cười phá lên một tiếng, nhìn sang phía Dương Viễn: Ha ha, thì ra là anh Dương, đã lâu không gặp. Dương Viễn cũng sảng khoái, giơ chiếc cốc trong tay lên: Nào nào nào, lấy trà thay rượu. ... Vô liêm sỉ! Rặt một đám vô liêm sỉ! Có việc thì nhờ, hết việc thì phủi mông đi! Tưởng Ly bi phẫn khó kiềm chế, dùng sức giằng ra. Cô thật sự đã giằng ra được một khe hở, cô lấy khuỷu tay huých thật mạnh vào xương sườn của Lục Đông Thâm. Lần này quả nhiên rất mạnh, khiến Lục Đông Thâm cứ thế buông tay. Tưởng Ly nhân cơ hội ấy thoát thân. Cô không nói nhiều lời với Lục Đông Thâm nữa, đi về phía đình trúc. Dương Viễn nãy giờ vẫn âm thầm liếc về phía kia, thấy có bóng một cô gái đi tới, lập tức cười với Nhiêu Tôn: "Ái chà, trà ngon thật sự, chúng ta..." "Dương Viễn." Tưởng Ly đi tới trước mặt anh ấy, lạnh lùng lên tiếng, hoàn toàn không để cho anh ấy giả uy dọa người: "Người là do anh đưa tới, thì chịu trách nhiệm đưa đi đi." Dương Viễn thấy không trốn được bèn đặt tách trà xuống, thở dài: "Người mang tới thì dễ, hôn mê bất tỉnh làm gì chẳng được. Bây giờ có một người sống sờ sờ ra đó như rồng như hổ, cô bảo tôi đưa đi làm sao? Đâu phải đồ vật. Cô cũng thấy đấy, cậu ấy quá giỏi võ, nói thật, nếu phải động tay với cậu ấy, tôi thật sự không được." Tưởng Ly quay đầu nhìn Lục Đông Thâm một cái. Anh ngồi trên bậc thềm, bóng kéo ra rất dài. Anh đã thay bộ đồ ngủ trên người, màu trắng dịu. Ánh nắng hắt lên áo sơ mi trên người anh, khiến khuôn mặt anh càng thêm tà ác. Phải, anh đang nhìn cô cười nửa đùa nửa thật, đôi mắt đó như một bầu trời hút hồn con người. Trái tim Tưởng Ly chợt rung rinh. Cô vội quay đầu lại, đập bàn với Dương Viễn: "Tôi không cần biết anh dùng cách gì, tóm lại, sau khi tôi ngủ dậy đừng để tôi nhìn thấy anh ấy nữa. Bằng không, tôi sẽ sai người đập nát nhà máy Thương Lăng ra! Tới lúc đó đừng ai mong sống yên ổn!" ~Hết chương 410~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]