Chương trước
Chương sau
Lục Đông Thâm vừa nghe được câu này, thì trái tim vẫn đang bay lơ lửng trong mưa gió cuối cùng cũng có nơi đáp xuống bình an. Hạ Trú có thể nói như vậy, thì chắc chắn không phải là vấn đề môn đăng hộ đối. Nhưng anh vừa bình tĩnh được mấy giây, lại bắt đầu cảnh giác: "Còn có nguyên nhân gì khiến bà đến tìm em?"
"Anh nghĩ thử xem." Hạ Trú đặt một cánh tay lên bàn chống má, một tay cầm ly rượu lên khẽ nhấp. Bầu trời đêm mát mẻ, ánh trăng trong sáng, khi cô nhướng mắt nhìn anh, trong đôi mắt là những quầng sáng nhạt nhòa mà vẫn quyến rũ. Nhạt nhòa là vì ánh trắng, quyến rũ là vì hương rượu.
Lục Đông Thâm suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu. Nếu không liên quan đến hôn nhân thương mại thì anh thật sự không nghĩ ra được còn nguyên nhân gì khác. Đầu tiên, anh dám chắc chắn bố mẹ mình rất thích Hạ Trú, hơn nữa còn cả mối duyên cứu mạng ở đó. Theo anh thấy, nếu không vì băn khoăn việc kết hợp lợi ích các bên, thì bố mẹ có thể bán đứa con trai này đi trả ơn cứu mạng cũng không quá đáng.
Hạ Trú đổi tay chống mặt: "Nếu con trai anh say đắm một bậc thầy mùi hương, anh sẽ thế nào?"
"Cho nó cưới luôn về nhà." Lục Đông Thâm trả lời vô cùng thản nhiên.
Hạ Trú bĩu môi: "Vừa nhìn là biết không có con không hiểu lòng cha mẹ, nhất là tâm tư của người làm mẹ, có lúc người làm cha không bao giờ bằng được."
Lục Đông Thâm nghiêm măgựt lại, gõ khớp ngón tay lên mặt bàn mấy tiếng: "Khẩn trương nói."
Với biểu cảm này của anh mà ngồi trong phòng họp đã sớm khiến các nhân viên cấp dưới trống ngực dồn dập rồi. Hạ Trú thì không sợ trò này của anh, cô ngồi thanwgr dậy, thẳng thừng trở mặt: "Anh có thái độ gì đấy?"
Lục Đông Thâm lập tức mềm mỏng hơn, cười trừ: "Chẳng phải vì anh sốt ruột sao?"
"Sốt ruột là được gào lên với em à? Hơn nữa, anh việc gì phải sốt ruột? Em bỏ đi không lời từ biệt hay định mỗi người mỗi ngả với anh?" Hạ Trú không nể tình, tiền thể cầm ba chiếc bát không đặt lên bàn: "Tự phạt ba ly đền tội."
Lục Đông Thâm không nói năng gì, vớ ngay lấy chai rượu rót đầy ba bát, uống cạn ngay không hề chớp mắt.
Hạ Trú thích uống rượu ngon, thế nên cũng thích ủ rượu. Khi còn ở Thương Lăng, năm nào cô cũng ủ rượu tế đông cho Đàm gia, bình thường cũng ủ một số loại rượu hoa quả mà không cần thời gian quá lâu. Rượu hoa quả có thể nói là một tuyệt phẩm trong số những loại rượu Hạ Trú ủ, sử dụng những loại hoa quả tươi mới ngay thời điểm đó để tiến hành ép nước, lên men, cuối cùng rượu hoa quả sẽ có một mùi hương thơm ngát, nồng nàn.
Tối nay, thứ bày trên bàn chính là rượu hoa quả của Hạ Trú. Nó được chôn ngay dưới gốc cây ngân hạnh trước mặt. Hạ Trú lấy cả vò rượu ra, đất còn chưa buồn đắp lại, để dưới cây cả một lỗ lớn.
Lục Đông Thâm không thích uống rượu hoa quả lắm, anh cảm thấy nó hơi ngọt, thế nên tối nay cũng chỉ đành bấm bụng uống. Bây giờ bắt anh uống liền ba bát, tạm thời chưa nói tới độ rượu cao thấp, chỉ tính riêng việc bắt anh uống thứ mà anh không thích cũng đã khó khăn rồi.
Đặt bát rượu thứ ba lên mặt bàn, Lục Đông Thâm lấy ngón cái lau khóe miệng, sau đó rút khăn giấy lau ngón tay rồi nhìn Hạ Trú: "Hài lòng chưa?"
Hạ Trú bất giác nhớ tới ngày tế đông năm ngoái, anh biết rõ bên trong ly rượu cô đưa có gì mà vẫn uống cạn, sau đó mỉm cười hỏi cô đã hài lòng chưa?
Cô khẽ thở dài, hai cánh tay đều chống lên mặt bàn, cô tựa cằm nhìn anh: "Anh nói thật cho em biết đi, tửu lượng của anh rốt cuộc có lớn không?"
"Anh không biết." Lục Đông Thâm nói.
Hạ Trú nhướng mày: "Tửu lượng của mình có lớn hay không còn không biết?"
"Anh chưa bao giờ uống say cả, thế nên không biết tửu lượng của mình có lớn hay không." Nói rồi, Lục Đông Thâm đổ người về phía trước nhìn thẳng vào mắt cô: "Ngoại trừ lần đầu tiên gặp em và bị em hại."
Ánh mắt Hạ Trú sáng rực lên lấp lánh: "Thế mới nói, em muốn hại anh anh hoàn toàn không biết."
Nghe xong câu này, ban đầu Lục Đông Thâm ững người, sau đó hơi nheo mắt lại, nhìn cô có phần đăm chiêu. Lát sau, anh ngồi thẳng dậy, nói: "Thì ra là nguyên nhân này."
Nguyên nhân thật sự không khó nghĩ, chẳng qua là liệu có suy nghĩ đến phương diện này không mà thôi.
Hạ Trú cũng ngồi thẳng dậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chai rượu và nói: "Lục phu nhân có kiêng dè, để em ở lại bên cạnh anh, sợ em khi có lợi ích sẽ sinh lòng hãm hại, nhưng không để em ở bên cạnh anh, lại sợ anh không dưng mất đi một vũ khí lợi hại."
Lục Đông Thâm nhíu mày: "Anh chưa bao giờ coi em là vũ khí gì cả."
"Có lẽ hình dung của em không thỏa đáng cho lắm, nhưng ý nghĩa đại khái là vậy, không dám giữ nhưng cũng không đành lòng bỏ."
Lục Đông Thâm phản bác: "Lý do nực cười."
"Vẫn là câu nói đó, thương thay cho tấm lòng cha mẹ." Hạ Trú khẽ nói: "Thật ra em rất ngưỡng mộ anh, dù thế nào, bố mẹ anh vẫn thật lòng thương anh. Trên đời này ai cũng có thể phản bội anh, nhưng bố mẹ anh thì chắc chắn không."
Lục Đông Thâm nhìn cô: "Anh tin là em cũng sẽ không phản bội anh."
"Phải." Ánh mắt Hạ Trú sáng rực: "Em sẽ không phản bội anh, giống như em sẽ không phản bội chính mình vậy."
Lục Đông Thâm xúc động, giơ tay xoa đầu cô: "Thế nên, sao mẹ anh có thể cho rằng bà có thể thuyết phục em rời xa anh cơ chứ?"
"Bà không hề cho rằng mình có thể thuyết phục được em." Hạ Trú thành thật nói.
Lục Đông Thâm sững người.
"Anh là con trưởng của Lục Môn, thân phận đã định sẵn khác với những người bình thường, sau này trách nhiệm gánh trên vai càng nặng nề hơn, những mưa gió và phản bội, lừa gạt phải trải qua càng nhiều. Lục phu nhân nói dù anh có liên hôn hay không thì anh vẫn phải bước trên con đường gai góc, máu me. Chuyện Hà Tư Nghi làm với Thai Quốc Cường khiến cả giới thương nhân chấn động, thế nên Lục phu nhân lo lắng không phải là chuyện vô lý, hoặc nói rằng sự lo lắng bà dành cho em không phải là lo lắng, thật ra là mưa dầm thấm lâu. Bà là một người mẹ tốt, hy vọng có thể dốc hết sức mình để giúp anh san phẳng con đường gai góc đó."
Giọng Hạ Trú rất khẽ khàng, vào một đêm trăng sáng như thế này, khi gió đêm từ từ thổi qua, giọng cô cũng êm ái như tiếng thì thầm giữa hoa vậy.
"Bà không hy vọng em làm dâu Lục Môn, đồng thời cũng không hy vọng nhìn thấy em bị người ta lợi dụng. Nhưng, bà không tìm được một cách nào vẹn cả đôi đường, thế nên, đã tới tìm em, chẳng qua là muốn ở em một phần bảo đảm.
"Bảo đảm?" Lục Đông Thâm không hiểu.
Hạ Trú đứng lên đi tới bên cạnh anh, hai tay vòng qua cổ anh, theo đà ngồi xuống chân anh. Bàn tay anh cũng khoác lên eo cô một cách tự nhiên.
Cô khẽ cười: "Đúng vậy, bảo đảm, nói một cách khác chính là một lời hứa. Hứa rằng em sẽ không bị lợi ích mê hoặc, hứa rằng em lúc nào cũng phải ghi nhớ anh là người đàn ông mà em yêu, sẽ không suy nghĩ khác với anh."
Lục Đông Thâm nhìn cô, ánh mắt sâu xa, phức tạp.
Hạ Trú ôm chặt cổ anh: "Nếu bà đã muốn một sự yên tâm, thì em sẽ cho bà yên tâm. Dù sao đây cũng là những gì em nghĩ và tâm niệm trong lòng, em thực hiện lời hứa này không dối lòng mình."
Lục Đông Thâm đưa ra nghi ngờ: "Bà chỉ cần một lời hứa của em?"
"Đương nhiên." Hạ Trú cười: "Lẽ nào anh cho rằng mẹ anh có thể bắt em ký vào hợp đồng sinh tử gì sao?"
Lục Đông Thâm đăm chiêu: "Chỉ là anh không nghĩ sẽ đơn giản như vậy."
"Đơn giản?" Hạ Trú lấy hai tay nâng mặt anh lên: "Nếu em không thật lòng yêu anh, hoặc thật sự có ý đồ gì đó với anh, anh nghĩ Lục phu nhân không nhìn ra sao? Sinh được một người con trai như anh, người phụ nữ đó đâu có đơn giản. Đôi mắt anh thâm độc, mắt bà có thể còn thâm độc hơn anh."
Lục Đông Thâm thấy cô nói chắc như đinh đóng cột thì cũng yên tâm. Anh thu tay lại, kéo sát cô vào lòng, nụ cười trên gương mặt cũng thoải mái hơn không ít: "Vậy anh có phải nên thấy may mắn vì đã tìm được cho nhà họ Lục một cô dâu trưởng hiểu được tâm tư trưởng bối không?"
"Em hiểu cho họ cũng vì anh mà." Hạ Trú cười hì hì: "Thâm ca ca, anh nói em có tốt không nào?"
Thấy cô cười, chẳng hiểu sao Lục Đông Thâm lại thấy xót xa vô cớ, anh bất giác ôm chặt lấy cô, thì thầm: "Bé con, cảm ơn em."
"Cảm ơn gì chứ?"
"Cảm ơn em đã yêu thương anh như vậy." Lục Đông Thâm cảm thấy lòng đầy ắp, lồng ngực cũng tự nhiên dâng trào, đều là những kích động và mãn nguyện không thể hình dung.
Hạ Trú áp mặt vào má anh, chỉ mỉm cười không nói.
Trong đầu cô hiện lên những lời Tần Tô nói trưa nay.
"Cô Hạ, tôi biết tôi không thể thuyết phục cháu rời xa Lục Đông Thâm, mà tôi cũng không muốn sau này Đông Thâm hận tôi. Nhưng mọi lời thề non hẹn biển sẽ theo thời gian và lợi ích mà cạn kiệt dần. Vì vậy, cháu cần cho tôi một viên thuốc an thần có tác dụng mạnh mẽ nhất."
"Từ trước tới nay những người hiểu cháu đều biết rõ cháu dị ứng lông đào. Nhưng họ đều cho rằng chỉ là dị ứng. Ví dụ như da dẻ nổi mẩn, ngứa ngáy bình thường. Nhưng thực tế là, một khi cháu tiếp xúc quá nhiều với lông đào, nhẹ thì mũi sẽ mất linh trong một thời gian, không ngửi thấy gì hết nữa. Còn nặng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới niêm mạc mũi, cuối cùng hoàn toàn trở thành phế nhân, sống không bằng chết. Lục phu nhân, không biết viên thuốc an thần này có phải là loại bác muốn chưa?"
"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cháu. Cháu yên tâm, bí mật của cháu sẽ không ra khỏi miệng tôi đâu."
Sinh ra ở Lục Môn, việc cần thiết nhất chính là tính toán từng bước, thế nên lời hứa đầu môi sao có thể khiến Tần Tô yên tâm? Sở hữu một cách có thể nắm bắt cô, đây mới là thứ Tần Tô muốn, để phòng hiểm họa.
"Bé con." Lục Đông Thâm lẩm bẩm gọi tên cô: "Quốc khánh anh không đi đâu được, qua dịp nghỉ lễ Quốc khánh này, em thao anh về nhà họ Lục thăm bố anh nhé?"
"Theo anh về nhà?"
Lục Đông Thâm nhẹ nhàng kéo cô ra, nhìn thẳng vào mặt cô: "Không chỉ là về nhà, mà là về Lục Môn."
Hạ Trú sửng sốt.
"Mấy hôm nay anh đang bảo đại sứ quán xuất một số giấy tờ chứng minh cần thiết, sau Quốc khánh chúng ta sẽ đi tới Cục dân chính đăng ký kết hôn." Lục Đông Thâm nói với ngữ khí kiên quyết: "Thế nên em cần phải cùng anh về Lục Môn, với thân phận vợ của anh."
~Hết chương 289~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.