Trên thương trường, không có ai là bạn bè mãi mãi, cũng không có ai là kẻ thù mãi mãi. Thân hay sơ nói trắng ra đều do lợi ích quyết định.
Việc Nhiêu Tôn tìm tới tận phòng thực nghiệm mùi hương ở tận ngoại ô quả thực khiến Hạ Trú cảm thấy bất ngờ.
Vào trong sân, anh ấy xuống xe.
Hạ Trú đứng khoanh hai tay trước ngực, đứng trước chiếc xe, nghiêng đầu ngó thấy cô gái bên trong, bèn hỏi Nhiêu Tôn: “Thế này là ý gì?”
Nhiêu Tôn thản nhiên đáp: “Sợ cô ta chạy mất.”
“Có cần thiết phải thế không?” Hạ Trú thật lòng cảm thấy Nhiêu Tôn biến thái.
Nhiêu Tôn từ tốn nói một câu: “Người em đã giao cho anh, anh phải trông chừng cẩn thận mới được.” Anh ấy hất hàm về phía trong: “Lục Đông Thâm có ở đây không?”
Hạ Trú bất ngờ. Chuyện gì đây? Anh ấy cất công đến đây là để tìm Lục Đông Thâm sao?
Nhiêu Tôn bỏ qua nét mặt sửng sốt của cô, nhìn quanh một lượt rồi cười khẩy, chép miệng mấy tiếng: “Vì muốn theo đuổi được em, anh ta đúng là đã dốc hết vốn liếng đấy nhỉ.” Dứt lời, anh ấy đi thẳng vào trong.
Hạ Trú chẳng hiểu chuyện gì.
Rất lấu sau, cô mới thơ thẩn đi ra trước mũi xe, gõ gõ lên ô cửa hạ xuống một nửa, nói với người ngồi trong: “Có muốn xuống xe hít thở không khí chút không?”
Nguyễn Kỳ ngồi ở ghế sau, không quay đầu ra nhìn Hạ Trú, chỉ giơ cổ tay lên cho cô nhìn.
Một đầu còng tay giữ chặt tay cô ấy, đầu kia bấm vào một chiếc khóa vàng, chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/811036/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.