Em phải biết, đây là trò chơi thương trường, không có chỗ cho sự nhân từ.
Trên đường trở về nhà, có một khoảng thời gian Hạ Trú chìm vào yên lặng. Khi Lục Đông Thâm nói chuyện với cô, cũng rất lâu sau cô mới có phản ứng. Kể cả sau khi phản ứng lại cũng hỏi một đằng đáp một nẻo, tinh thần cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Về sau, Lục Đông Thâm không nói gì với cô nữa. Anh cứ lái xe, sắc mặt ít nhiều hơi sa sầm lại.
Cả hai đều không nói gì, nhưng bầu không khí trong xe cũng không yên lặng.
Chuông di động kêu hết lần này đến lần khác, là điện thoại của Lục Đông Thâm. Anh đã nhận mấy cuộc điện thoại, đa phần đều là việc của công ty. Còn cả điện thoại của Cảnh Ninh gọi đến xác nhận lịch trình với anh.
Sau khi phải nhận thêm vài cuộc điện thoại, Lục Đông Thâm thẳng thừng cho xe đi vào trong một con ngõ nhỏ, rồi dừng lại.
Không biết là điện thoại của ai, giọng Lục Đông Thâm rất trầm thấp, giống như bầu trời đen sầm xì không chút gió bên ngoài cửa xe, đè xuống khiến người ta không sao thở nổi.
Thời tiết Bắc Kinh tháng Bảy hoàn toàn không ổn định, lúc mưa lúc nắng, có lúc còn mưa dầm dề liên miên. Bên này xe vừa đỗ lại, bên kia bầu trời đêm cũng bắt đầu âm u sầm xì. Mây đen che kín mặt trăng, ánh sáng âm u bất định hòa cùng ánh đèn đường đã cũ, thấp thoáng phản chiếu lên tấm kính xe.
Hắt xuống gương mặt nghiêng của Lục Đông Thâm, giống như sắc màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/811008/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.