Tôi là Hạ Trú, chính là Hạ Trú mà mọi người hay suy đoán và nghe nói
Ký ức sẽ luân phiên thay thế nhau, đại não giống như một cỗ máy tinh vi, luôn lặng lẽ lấy ký ức mới làm khuất lấp ký ức cũ.
Nhưng ai cũng nói, nếu trong một bức tranh có sự tồn tại của mùi hương, vậy thì sẽ khắc ghi trong não bộ, một đời một kiếp cũng khó mà quên được. Hội trường tầng hai khách sạn Skyline, có thể nói là xứng danh hội trường xa hoa tráng lệ nhất khu vực Trung Quốc đại lục. Cứ nói riêng hôm nay, cả một hội trường giống như đại dương lúc về đêm. Lớp tinh thể dưới sàn chảy tràn khắp bốn hướng đều được thay bằng màu xanh dương đậm, lại có những chấm nhỏ điểm xuyết giống như sao xa lấp lánh. Không khác gì đang có một dải Ngân Hà chạy xung quanh hội trường. Màu trời đêm và màu xanh dương hô ứng với nhau, vừa thần bí vừa hùng vĩ.
Trong không khí có mùi hương của rượu ngon, hòa trộn với mùi hương nồng đêm đầu hạ.
Nhưng cũng không bằng mùi hương của Hạ Trú.
Cô như vừa bước ra từ giữa đại dương. Hai màu xanh dương và lam hổ phách đan cài vào nhau trên chiếc váy dạ hội càng tôn lên nước da trắng sáng của cô, tựa một vầng trăng tròn, lại giống như mỹ nhân ngư. Rất ít người mặc được một chiếc váy với tông màu như vậy, bởi vì một sắc màu quá đậm ắt phải được khoác lên người một cô gái đủ độ bí ẩn và thâm trầm mới có thể thể hiện được nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/810946/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.