Chúng ta quen nhau bao lâu, còn em và anh ta quen nhau bao lâu? Em hiểu anh ta à? Em rút ruột rút gan cho anh ta, anh ta có tin em không?
Xe của Lục Đông Thâm đỗ bên ngoài khu nhà, không có tài xế đi theo mà anh tự mình lái. Tưởng Ly khoác tay tiễn anh một mạch ra đến tận ngoài khu nhà. Lục Đông Thâm lên xe rồi, lại hạ cửa kính xuống vẫy tay gọi cô. Cô tiến lên hỏi anh còn chuyện gì? Anh nói: Cúi đầu xuống.
Tưởng Ly không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.
Lục Đông Thâm vươn cánh tay ra, vòng qua cổ cô, rồi hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó nói: “Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo lắng nhiều cũng đừng suy nghĩ lung tung, biết không?”
“Biết rồi, anh lằng nhằng quá.” Tưởng Ly đẩy anh một cái: “Chú ý lái xe an toàn.”
Đợi cho bóng chiếc xe khuất dạng trong màn đêm, Tưởng Ly mới quay ngược lại, trở về tiểu khu.
Lúc cô đi ngang qua phòng bảo vệ, có một nhân viên bảo vệ chủ động thò đầu ra chào hỏi cô. Cô cảm thấy ánh mắt người đó nhìn cô rất kỳ lạ. Xuyên qua bóng cây um tùm rậm rạp, Tưởng Ly cứ nghĩ mãi về ánh mắt đó. Có lẽ đó là một nhân viên bảo vệ đã làm việc trong tiểu khu này đã nhiều năm, từng nhìn thấy Nhiêu Tôn thường xuyên đưa cô về nhà. Bây giờ người đàn ông đứng bên cạnh cô lại trở thành Lục Đông Thâm, có lẽ người đó cảm thấy tác phong sinh hoạt của cô rất có vấn đề.
Trong lúc vẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/810933/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.