Bây giờ em là của anh, quên Tả Thời đi và đừng gặp Nhiêu Tôn nữa, an phận thủ thường một chút có khó đến vậy không?
Sau khi đưa Tưởng Ly về nhà, Lục Đông Thâm không vội rời đi ngay.
Anh ngồi xuống sofa, lại châm lên một điếu thuốc. Là hộp thuốc lá mẫu được đặt làm mà ban ngày cô để lại trong văn phòng của anh, anh quả thật không còn hút loại thuốc lá chứa quá nhiều nicotin trên thị trường nữa. Sau khi được phân giải và tổ hợp lại, các thành phần trong thuốc lá đã có mùi hương khác, trong sự thanh nhã lại điểm xuýt một chút mùi cỏ và da thuộc, làm tăng thêm sự quyến rũ và hấp dẫn của người đàn ông.
Trên mặt bàn đặt một hộp quà màu xám bạc, Lục Đông Thâm mang vào từ lúc mở cửa và để ở đó. Nhưng sau khi ngồi xuống, anh không mở ra, cũng không bảo Tưởng Ly mở ra.
Không cần đoán cũng biết, bên trong có lẽ là chiếc váy lễ phục dùng để tham dự buổi tiệc tối nay.
Tưởng Ly cũng không hy vọng anh đi về ngay. Nếu không vì cuộc điện thoại của Thương Xuyên, bây giờ có lẽ cô đang khoác tay anh tham dự buổi tiệc. Giây phút này, không khác gì cô đã cho anh leo cây.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, đẩy chiếc gạt tàn cách đây vài ngày ra trước mặt anh rồi khẽ hỏi: “Buổi tiệc đó quan trọng lắm phải không?”
Lục Đông Thâm đưa tay gạt tàn thuốc, ngữ khí nhạt nhòa: “Em không đi thì nó không còn quan trọng.”
“Em xin lỗi, em không nghĩ là lại có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/810916/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.