Ban nãy anh định làm gì cô? Phải, anh biết rất rõ, nếu không có chữ “Đừng” của cô, anh nhất định sẽ làm một chuyện gì đó với cô.
Trở về phòng, phóng mắt nhìn qua, thấy cả gian phòng ngăn nắp gọn gàng không một hạt bụi, Lục Đông Thâm cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại rồi.
Anh bế Tưởng Ly về giường, nhưng cô vẫn khóc rất thảm thiết, níu chặt lấy áo sơ mi của anh không buông, lau nước mắt, vuốt nước mũi, khiến Lục Đông Thâm nhìn thấy mà không đành lòng, thậm chí có một khoảng thời gian anh còn tin tưởng rằng mình chính là một kẻ buôn người. Cô khóc, anh liền ở bên cạnh cô, về sau thì dứt khoát dựa vào đầu giường, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cũng mặc kệ luôn việc chiếc sơ mi của mình khó coi cỡ nào.
“Sao các người có thể ích kỷ như vậy chứ…” Tưởng Ly vẫn đang khóc lóc tố cáo.
Lục Đông Thâm khẽ thở dài. Xem ra cô thật sự say lắm rồi. Nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ không bao giờ vừa khóc vừa nói những câu như vậy. Khả năng lớn nhất chính là cô sẽ giơ cao con dao Phần Lan lên, rồi dữ dằn bổ sung thêm một câu: “Để xem lần sau các người còn dám ích kỷ nữa không!”
Đêm tối.
Bên ngoài ô cửa sổ dài tuyết vẫn đang rơi, trắng xóa một màu như cánh hoa anh đào tháng tư, trải khắp con đường dài xa tít tắp, lấp đầy cuộc đời cô đơn, hiu quạnh. Tuyết trắng đã thay thế cho đèn đường, tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/810880/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.