Bất kỳ lúc nào em cũng có thể nghe lời anh, nhưng hôm nay, thì không được.
Trên đài tế, Đàm Diệu Minh đợi cô quay lại, hạ giọng nói một câu: “Họ là người ngoài, không cần phải uống rượu tế.”
Tưởng Ly khẽ đáp: “Thật may, bọn họ đều nể mặt.” Và cũng thật may, họ đều đã uống rượu.
Đàm Diệu Minh nhìn cô, ánh mắt xa xôi, rồi thở dài: “Tưởng Ly, sau này…” Nói được một nửa, anh bỗng khựng lại.
Cô nhìn anh, không hiểu luôn cảm giác được những tia sáng ảm đạm trầm buồn trong đôi mắt anh, giống như những vì sao xa xôi nhất trên bầu trời, khiến cô không chạm tới được, không đoán thấu được. Đàm Diệu Minh hơi rướn khóe môi, giơ tay xoa đầu cô: “Không được làm bậy như vậy nữa.”
Không hiểu vì sao, trái tim Tưởng Ly lại hoang mang giây lát. Giống như dự cảm của một lần ly biệt. Chúng như những sợi tơ mảnh đang sinh sôi rồi lan dần trong đáy lòng, chèn chặt lấy cổ họng cô. Những mảnh tơ nhọn đâm thẳng vào huyết quản của cô, cô ngửi thấy một mùi vừa tanh vừa ngọt. Cô hít sâu một hơi, đè nén sự bất an và căng thẳng trong lòng, giơ tay chỉnh lại túi bùa trên góc áo của Đàm Diệu Minh. Khi vạt vải lay động sẽ có một mùi hương tỏa ra. Một mùi hương rất trầm, không thơm nhưng lại dài lâu, có thể đàn áp hương thơm như sóng cuộn biển trào từ bốn phía dồn về một cách kỳ lạ.
“Đàm gia, chúng ta phải tiến hành trình tự cuối cùng rồi.”
Sau này đúng là cô không thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/810873/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.