Lần sau còn để tôi nghe thấy cô chửi bậy nữa, tôi sẽ…
Qua lớp vải, Tưởng Ly bỗng cảm thấy vòng eo ấm áp, là nhiệt độ từ ngón tay của anh, dường như có thể xuyên qua cả lòng bàn tay cô, đốt cháy da thịt. Cô lại cảm thấy chất giọng của anh trầm đến kinh người, chẳng hiểu sao vành tai lại nóng rần lên.
“Anh rốt cuộc có bắt lấy nó không vậy?” Nếu không vì sợ con chuột chạy mất, cô đã đứng dậy từ lâu rồi.
Cô vừa dứt lời thì bỗng cảm thấy như bị thứ gì huých vào giữa hai chân.
“Cụ nhà anh! Anh định giở trò lưu manh với tôi phải không?” Dưới ánh trăng, khuôn mặt Tưởng Ly đỏ bừng lên, cái miệng cũng bắt đầu không tha cho một ai.
Nỗi khó xử ánh lên trong đôi mắt Lục Đông Thâm. Anh thò cánh tay dài ra, ngay lập tức túm được một thứ lông lá xù xì ra ngoài. Tưởng Ly nhìn kỹ lại, rồi bất giác thở phào.
Là con chuột xạ hương.
Cuối cùng cũng bắt được tên này rồi.
Cô giơ tay ra đón, nhưng một giây sau đã bị Lục Đông Thâm phản khách thành chủ, lật người đè cô xuống dưới. Anh đưa một tay kê phía sau gáy cô, khuỷu tay hơi chống xuống đất, còn tay kia thì ghìm chặt con chuột không an phận.
“Anh làm gì vậy?” Tưởng Ly cảnh giác, nhưng cũng cảm thấy trái tim mình dần không an phận giống như con chuột kia.
Lục Đông Thâm kéo thấp mặt xuống, cất giọng trầm trầm: “Lần sau còn để tôi nghe thấy cô chửi bậy nữa, tôi sẽ…”.
Một lời nói giống như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tri-mang/810818/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.