Cái lạnh dưới nước thấm vào tận xương cốt, âm u đến độ chỉ nhìn thấy một tia sáng lúc tỏ lúc mờ. Trên bậc thềm đã mọc rêu xanh, men theo bậc thềm ấy đi xuống là một thành cổ giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Từ xa có thể nhìn thấy không ít người, có thể là đứng, có thể là bồng bềnh theo dòng nước. Họ đều đã chết rồi. Vậy mà da dẻ vẫn trắng nõn như người còn sống. Thế nhưng, nếu lại gần quan sát thì đó là nến, bọc kín khắp người. Họ trầm mặc trong tuyệt vọng dưới đáy nước âm u không bao giờ nhìn thấy mặt trời, giống như những người bị nguyền rủa, hết ngày này qua tháng khác. Bỗng nhiên, có một thi thể mở mắt. Máu từ trong hốc mắt ào ạt chảy ra ngoài. Cái miệng đã bị nến phong kín đang gượng mở ra, khó khăn mấp máy khẩu hình. Người ấy đang cố nói: Cứu tôi! Tưởng Ly choàng tỉnh giấc. Trên đỉnh đầu là từng bông ngọc lan trắng đang dịp nở rộ. Ánh nắng buổi chiều được tầng lá dày đặc lọc qua, chỉ còn lại ấm áp, qua những kẽ lá, có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc như mặt nước mênh mông. Bên tai có người dè dặt khẽ gọi cô: “Tưởng gia?”. Tưởng Ly hơi quay mặt sang. Tưởng Tiểu Thiên ngồi sụp xuống bên cạnh ghế, chống tay lên má. Thấy cô đã tỉnh dậy, trông cậu có vẻ khá phấn khích: “Chị nằm mơ ạ?”. Là người ai chẳng nằm mơ, nằm mơ có gì kỳ lạ đâu cơ chứ. Tưởng Ly lật người trên chiếc ghế xếp, chẳng buồn để ý đến biểu cảm hớn hở của Tưởng Tiểu Thiên khi cuối cùng đã nắm được thóp của cô vậy. Tưởng Tiểu Thiên thấy cô quay mặt đi rồi lại nhắm mắt vào bèn sốt sắng, vòng sang bên kia, cẩn thận lên tiếng: “Gia, chị đừng ngủ nữa”. “Tưởng Tiểu Thiên, đừng tưởng em trùng hợp cùng họ với chị mà chị không nỡ đấm em.” Tưởng Ly không mở mắt ra, chỉ từ tốn nói một câu, giọng nói lười biếng mà vẫn êm tai. Tưởng Tiểu Thiên vừa nghe xong, lập tức xóa sạch mọi liên quan: “Em làm gì có gan dám quấy rầy chị chứ. Là Đàm gia, anh ấy mời chị qua đó một chuyến”. Tưởng Ly mở mắt ra, nhìn Tưởng Tiểu Thiên chằm chằm. Có ai không biết Tưởng gia danh tiếng lẫy lừng có một đôi mắt cực đẹp. Là người hay lon ton theo sau Tưởng gia, cậu dĩ nhiên cũng thích đôi mắt này. Nhưng nếu cứ bị cô nhìn không chớp mắt như thế một lúc lâu, không nói, không cười thì ngoài xấu hổ ra, cậu còn hơi căng thẳng nữa. “Đàm gia nói có một chuyện rất hệ trọng cần bàn bạc với chị ạ.” Cậu cười trừ. Tưởng Ly nhanh gọn lật người ngồi dậy, cánh tay trái vòng ra trước ngực, cánh tay phải bắt chéo đặt dưới nách rồi cổ tay hơi dùng sức để làm căng gân cốt. Sau đó cô tiếp tục đổi bên, khi lật cổ tay trái lên, có thể nhìn thấy hình xăm một con mắt màu mực xanh hẹp dài lan rộng trên cổ tay, càng làm tôn lên làn da trắng và nét yêu mị khác thường của hình xăm. “Nói xem, có chuyện gì đã.” Cô chậm rãi hỏi một câu, rồi hít thở sâu, khắp nơi đều là hương ngọc lan. Đến cuối tháng mười, thời tiết ở thành cổ Thương Lăng sẽ rất đẹp. Hoa ngọc lan nở bung, thơm lừng khắp thành phố, bởi vì ở đây, gần như nhà nào hộ nào trong vườn cũng trồng một cây ngọc lan. Nơi cô ở là định viện Naxi không lớn lắm, bốn phía kín tường bao, chỉ còn lại bầu trời cao trên đầu. Sau vườn có một căn nhà gỗ, trên cửa nhà có khắc một loài hoa chưa rõ tên, trên cửa sổ còn viết một dòng chữ kỳ quái, giống như bùa chú. Lan can bao quanh dài bốn mét, có bàn trà, có ghế gỗ, thế nên gặp ngày trời mưa có thể tựa lan can mà ngồi, thưởng trà, nghe mưa. Tiền viện là một cửa tiệm, qua lớp kính có thể thấy trong cửa hàng hoặc treo cao hoặc trưng bày đủ các loại trống châu Phi, đa phần là loại trống châu Phi truyền thống được làm bằng gỗ. Lác đác cũng có một vài loại trống châu Phi hiện đại khác được làm bằng nhiều chất liệu hơn. Gần cửa chính của cửa tiệm có đặt một chiếc trống châu Phi được làm và đẽo khắc hoàn toàn bằng thủ công, bọc lớp da dê dài mười ba tấc, bên trên cũng thêu một tờ bùa chú bảy màu giống như trên cánh cửa sổ hậu viện. Đây là sản phẩm không bán, là báu vật trấn cho cửa tiệm này. Cửa sổ của cửa tiệm sạch bong kin kít, nên có thể nhìn vượt qua sang tận quán trà ở đường đối diện, bức hoành phi treo trên cửa có viết ba chữ: “Thần tiên ẩm*”. *Thức uống của thần tiên. Bên cạnh hoành phi có treo một chiếc chuông gió bằng đồng xanh, trên chuông gió cũng có một lá bùa tương tự. Dù là buổi chiều nhưng trước cửa quán trà vẫn là một hàng người dài dằng dặc. Đó là một cửa hàng từ đầu tới cuối năm lúc nào cũng đông khách đến hoảng hốt. Những người đến đây mua đồ uống ngoài dân bản địa ra còn cả những người dân từ các miền khác ngàn dặm xa xôi đến với thành cổ. Chẳng biết từ đâu có một chú chó núi chạy đến nằm bò bên cạnh ghế sưởi nắng, thấy Tưởng Ly đứng dậy, nó cũng đứng lên, vẫy vẫy cái đuôi rồi chạy ra ngoài chơi. Mèo ở thành cổ sẽ thông minh hơn một chút. Chúng thường nhảy lên mái gỗ của các cửa hàng hoặc quán trọ chợp mắt một chút, đôi tai thi thoảng lại động đậy vì một vài âm thanh nhỏ nhặt xung quanh. Tưởng Ly thích nhất là mùa này, bớt đi những du khách cưỡi ngựa xem hoa ghé qua đây dịp Quốc khánh, trong cổ thành ngoài người dân bản địa hoặc chủ của các cửa hàng ra thì chỉ còn những vị khách đi phượt muốn ở lại đây một thời gian để hưởng thụ ánh nắng, tạm lánh đi những câu chuyện phức tạp ngoài kia. “Có một nhân vật máu mặt đến đây, hình như chính là người đứng đầu của cái khách sạn đang có ma quỷ kia, tóm lại là khí thế rầm rộ lắm, nào là vệ sỹ nào là xe hơi xếp một hàng dài, còn có không ít phóng viên đi theo nữa, bao vây chặt cả Lâm Khách Lầu của Đàm gia rồi.” Tưởng Tiểu Thiên làm tròn vai đi hóng của mình, kể lại tường tận mọi việc đã nghe thấy và nhìn thấy cho cô. Tưởng Ly đang vươn người chợt khựng lại, lát sau mới “ồ” lên một tiếng, cũng không thấy cô gấp gáp chút nào. Ngược lại là Tưởng Tiểu Thiên ôm theo một bụng sốt sắng như bị lửa đốt. Cậu đã được chứng kiến tình thế như sóng cuộn biển trào trong Lâm Khách Lầu, đang định bấm bụng lên tiếng thúc giục thì thấy có người còn lao thẳng vào trong, bộ dạng có vẻ gấp hơn nhiều. “Tưởng gia, Tưởng gia…” Là vợ của ông chủ quán trọ bên cạnh, Mạnh A Cốc, mọi người đều gọi bà là thím A Cốc. Bình thường bà cũng là một người bình tĩnh, vững vàng, nhưng lúc này khuôn mặt bà thảng thốt, sau khi thấy Tưởng Ly thì ghì chặt lấy cánh tay cô: “Xin hãy cứu Tang Ni nhà chúng tôi. Tang Ni nhà tôi, nó… bị ma ám rồi!” […] Tang Ni là con trai của Mạnh A Cốc. Năm xưa Mạnh A Cốc bôn ba khắp nơi nên kết hôn muộn. Sau khi cưới, hai người họ cũng phải cố gắng hết sức mới có được đứa con đầu lòng. Thế nên có thể nói rằng đối với Tang Ni, họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng thằng bé cũng không phải loại bị chiều quá hóa hư. Vừa lên cấp hai, thành tích của thằng bé vẫn rất tốt. Bình thường được nghỉ thì thằng bé về quán trọ phụ việc dọn dẹp cái miệng vừa ngọt ngào vừa xinh xắn, láng giềng xung quanh đều rất quý thằng bé. Tưởng Ly cũng thích đứa bé này, lúc nào gặp mặt, cô cũng luôn miệng gọi nó là “Tiểu Ni Tử, Tiểu Ni Tử”. Lúc này đây, người đứng ngoài cửa quán Thần Tiên Ẩm đã vòng trong vòng ngoài tới ba vòng. Nhưng nhìn thấy Tưởng Ly họ đều chủ động nhường cho cô một con đường, ai nấy đều bàn tán xôn xao. Lại gần Tưởng Ly mới thấy Tang Ni đang ngồi giữa con đường được lát đá xanh, một tay ấn chặt lên đầu, một tay đập lia lịa xuống đất, chẳng biết miệng đang lẩm bẩm câu gì, cả cơ thể rung lắc không ngừng như một con lắc đồng hồ. Mạnh A Cốc cũng ngồi xuống đất, sốt ruột quay vòng vòng, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống thái dương rồi rơi xuống đất. Có mấy lần ông định bước tới ôm lấy Tang Ni, cố gắng để thằng bé bình tĩnh lại, nhưng không ngờ sức của Tang Ni khá mạnh, vừa đẩy một cái Mạnh A Cốc đã ngã lộn nhào. Thím A Cốc đứng một bên, tròng mắt đỏ rực, giậm chân bình bịch. “Có chuyện gì thế này?” Tưởng Ly vòng ra trước mặt Tang Ni, ngồi quỳ một gối xuống trước, kiểm tra khuôn mặt thằng bé, bấy giờ mới phát hiện ánh mắt thằng bé rất rời rạc, không có một tiêu điểm cụ thể nào. “Tang Ni ầm ĩ đòi uống trà sữa của Thần Tiên Ẩm, ai ngờ còn chưa xếp hàng tới lượt nó đã ra cơ sự này.” Mạnh A Cốc giơ tay lên lau mồ hôi: “Nó chỉ ngồi ở đây, ai động vào người cũng không được”. Tưởng Ly lại gần thêm một chút nữa. Thím A Cốc vừa định lên tiếng thì Tưởng Tiểu Thiên lập tức ngăn lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho bà im lặng. Cả bầu không khí xung quanh vốn đang ồn ào cũng chợt im bặt lại, không ai dám quấy rầy tới Tưởng Ly. Tưởng Ly giơ tay ra trước mặt Tang Ni, con mắt trên cổ tay cô trở nên vô cùng yêu mị dưới ánh nắng mặt trời. Đúng vào lúc Tưởng Tiểu Thiên đang âm thầm lau mồ hôi thì Tưởng Ly đã chạm tay lên mặt thằng bé. Điều khiến mọi người thảng thốt là Tang Ni không hề phản kháng, cho tới khi Tưởng Ly ôm hẳn nó vào lòng, âm thầm dùng sức không cho nó ngật người ra sau nữa, tựa cằm lên đỉnh đầu nó. “Nó đã uống rượu đúng không?” Tưởng Ly hỏi. “Sao có thể ạ, Tưởng gia. Nó mới có mấy tuổi, sao chúng tôi dám cho nó uống rượu ạ? Vả lại, cho dù nó uống say cũng không thể như vậy được.” Mạnh A Cốc lập tức nói. “Nói thật đi!” Tưởng Ly bực dọc quát…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]