Chương trước
Chương sau
Từ ngày Nhĩ Triết biết tôi có Cục Cưng đến khi bụng tôi hoàn toàn bình phục và có thể về nhà, cũng đã là tám ngày sau, trong khoảng thời gian này, Nhĩ Triết và Ngũ Phi Thừa kia cùng nhau thảo luận thời điểm tốt nhất để đưa Cục Cưng ra ngoài, cũng chuẩn bị tình huống nếu không đưa được Cục Cưng ra ngoài theo kế hoạch, sẽ cần phải chuẩn bị những gì, và những nguy hiểm có thể xảy ra.
Còn tôi, vì không cần phải tiếp tục nói dối Nhĩ Triết, nên trong ngực cũng không còn bị đau nhức nữa, cũng bởi vì biết rằng, nếu như Nhĩ Triết cuối cùng vẫn kiên quyết muốn lấy Cục Cưng đi, nhất định sẽ cùng bàn bạc với tôi, nên tôi nửa đêm cũng sẽ không… ừm… hẳn là phải đổi thành muốn ngủ cũng không ngủ được, trong đầu chật ních lo lắng.
Dù sao, chuyện này cũng chưa có kết quả, Nhĩ Triết quyết định đưa tôi về nhà, ít nhất trước tiên phải chăm cho cơ thể này mập mạp béo tròn lên đã, sau này dù quyết định cuối cùng là thế nào, cũng có một cơ thể khỏe mạnh yên tâm tiến hành phẫu thuật.
Nhưng giữa lúc tôi cho rằng mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp, thì lại có một số thứ trở nên không đúng lắm.
Đánh răng sau bữa cơm trưa xong, như thường lệ tiếp theo chính là lăn người trên giường, ngủ một giấc thật ngon!
Vì vậy, ngay khi nhìn thấy chiếc giường tròn màu vàng kem đáng yêu đã lâu không gặp, tôi vui sướng hét lên, nhanh chân bước về phía trước, giống như những lần khác, ra sức vừa nhảy vừa nghĩ muốn nhào tới bên trong ổ chân ấm áp.
“Vương Nhĩ Bạch!”
Nhĩ Triết đi ngay sau tôi kinh hoàng hét lên, thậm chí so với thân thể đang bổ nhào của tôi còn nhanh hơn, thoáng một cái đã có một cánh tay ôm ấy ngực tôi, tay còn lại đưa ra ôm ấy đôi chân đang bay trên không trung, sau đó biến thành tư thế anh ở dưới tôi ở trên, đổ rầm xuống mặt giường vàng kem.
Có lẽ là vì bị Nhĩ Triết vớt được, mà tôi hoàn toàn không cảm thấy chút cảm giác rơi người xuống giường nào, thực sự là quá đáng tiếc, đây là trò chơi vui nhất mà!
“Nhĩ Triết?”
Chống người nhổm dậy, nằm phía dưới Nhĩ Triết hai mắt mở to vô cùng đang trừng tôi.
“Vương Nhĩ Bạch tiên sinh, ngài có thể cho tôi hay ngài vừa làm cái gì không?” ô, giọng nói Nhĩ Triết nghe giống như âm thanh chui ra từ các kẽ răng vậy.
“Ngủ trưa?”
“Ngủ trưa như thế này?”
“Đúng vậy! Trước đây không phải mỗi lần đều giống thế sao? Nhĩ Triết, anh thật kỳ quái!” Hại tôi còn tưởng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn biểu diễn như các bộ phim hành động nữa. Chẳng qua, Nhĩ Triết cũng thật giỏi, không chỉ giỏi kinh doanh mà thể chất cũng cực kỳ giỏi nữa, vừa rồi thực nhanh! Nhanh như gió!
“Tôi kỳ quái? Vương Nhĩ Bạch tiên sinh, ngài có biết ngài bây giờ trong bụng đang có một tiểu Bảo Bảo không?”
“Đương nhiên là biết rồi!” đã nói Nhĩ Triết rất kỳ quái mà! Chuyện này không phải tất cả mọi người đều đã biết… ừm… ngoại trừ anh Nhĩ Sâm ra, sao còn muốn hỏi lại một lần nữa làm gì?
“Nếu em đã biết, tại sao vừa rồi còn để anh phải nhảy tới đỡ em xuống giường, em có biết rằng nếu chẳng may lúc nãy vô tình áp bụng xuống, bất ngờ động tới bộ phận chỉ vừa mới cấy ghép thì sẽ thế nào không? Em sẽ không chỉ sinh non giống những người phụ nữ mang thai khác, mà còn sẽ ra rất nhiều máu, sẽ chết, em có biết không?”
Tôi chớp mắt mấy cái, nghĩ đến Cục Cưng trong bụng có thể sẽ không còn vì nhảy như thế, tim liền đập nhanh đến dồn dập, vội vã đưa tay phủ lên bụng nhỏ, sít sao ôm lấy.
“Em bây giờ mới biết phải bảo vệ thì còn có ích gì, đều đã sớm làm anh bị ép chết.”
“Xin lỗi” Lăn nửa vòng từ trên người Nhĩ Triết xuống nằm bên cạnh anh, tay vẫn ôm lấy bụng nhỏ còn phẳng lì.
“Không phải chỉ cần xin lỗi mà thôi, lần sau không được nhảy lên giường nữa, có biết không?”
“Vâng! Đại nhân, thật xin lỗi, Nhĩ Bạch lần sau sẽ không dám nữa, em sẽ sửa mà.” Cô giáo nói người tự biết lỗi và cải thiện chính mình chính là người bao dung vĩ đại(1) Nhĩ Bạch là đứa trẻ tốt, nhất định sẽ làm được.
“Sẽ sửa là tốt rồi” Nhĩ Triết xoay người ôm lấy tôi, tay ôm trọn thắt lưng, vùi mặt trên lưng tôi. “Em vừa thiếu chút nữa là hù anh rớt một cái mạng, tim đều đã nhảy cả ra ngoài rồi”.
“Xin lỗi, là Nhĩ Bạch không tốt, bộp bộp!” Vỗ vỗ ngực Nhĩ Triết, ở trên má hôn nhẹ một cái.
“Chỉ bộp bộp là có thể đủ sao?” Nhĩ Triết nâng tôi lên cao, để cho mắt đối mắt, miệng đối miệng nói chuyện.
“Vậy… phải làm sao bây giờ?”
Nhĩ Triết nghe vậy, đầu lông mày đột nhiên cau lại, giống như câu hỏi này thật là vấn đề khó giải quyết.
“Anh nghĩ muốn… em cảm thấy hôn một cái tốt hay ôm một cái tốt hơn? Hay là để bữa tối nay của Nhĩ Bạch ít đi một chiếc bánh ngọt mới tốt?”
A? Đương nhiên là hôn một cái, ôm một cái tốt nhất! Bữa tối không thể ít đi một bánh ngọt nha, người ta ở bệnh viện đã không thể ăn bánh ngọt rồi, đã nghĩ đến rất lâu, từ rất lâu rồi nha!
Mau mau ôm lấy Nhĩ Triết, cố sức hôn lên mặt anh: “Nhĩ Triết, em muốn bánh ngọt, bánh ngọt!”
Trong khi Nhĩ Triết còn đang cân nhắc, tôi nghĩ một chút, sau đó tay chân cũng lúc mà lần đi xuống, rất nhanh đã bò tới thắt lưng Nhĩ Triết, hai tay nhanh chóng cởi bỏ dây lưng phía trên, phút chốc đã đem chiếc quần kéo xuống.
Chợt một bàn tay lớn kéo lại bàn tay đang chạy xuống quần lót nhỏ, tôi khó hiểu ngẩng đầu.
“Vương Nhĩ Bạch tiên sinh, ngài bây giờ lại muốn làm gì?”
Lần này lại đến lượt tôi nhíu mày.
“Nhĩ Triết, anh thật sự rất kỳ lạ! Ngày hôm nay cứ luôn gọi tên đầy đủ của em, thậm chí còn thêm cả cái gì tiên sinh? Em đang giúp anh cởi quần lót nhỏ, chờ một chút thì XX của anh mới có thể đi vào OO của em nha!” Trước đây, mỗi lần cởi quần lót nhỏ của Nhĩ Triết, không phải đều là muốn giao phối sao? Thế mà lúc này Nhĩ Triết còn muốn hỏi tôi vì sao?
Nói xong, tôi lại nghe thấy loại âm thanh rất giống rít ra từ kẽ răng.
“Nhĩ Bạch, trong bụng em hiện đang có Cục Cưng có biết hay không?”
“Anh đã hỏi rồi, Nhĩ Triết.”
“…”
Bị trừng mắt. “Được rồi! Em biết trong bụng em có tiểu Cục Cưng, sau đó thì sao?”
“Còn có sau đó? Em trong bụng có tiểu Cục Cưng, hơn nữa em cũng chỉ vừa mới hoàn thành ca phẫu thuật được một tháng, không thể làm tình!”Câu cuối cùng, Nhĩ Triết nhịn không được lớn tiếng nói.
Ra là như vậy nha!
Tôi vỗ vỗ vai Nhĩ Triết, dùng cái gì gọi là câu nói thấm nhuần nói với anh: “ Nhĩ Triết, anh yên tâm, em đã xem qua rất nhiều trên kênh Discovery, trên đó có nói, người mang thai vẫn có thể giao phối, miễn là không quá mạnh, ngoài ra còn có, nếu gần đến thời điểm sinh sản thì không thể, những thời điểm còn lại đều là mễ(2) vấn đề!”
Tiểu Nhĩ Bạch rất nỗ lực học tập nha, trước khi tôi có Cục Cưng chính là yêu nhất xem những bộ phim như vậy đó! Trong phim nói cái gì, tôi đều nhớ hết toàn bộ.
“Cảm ơn em!” a a, gân xanh trên trán Nhĩ Triết giật giật “Vấn đề là, chuyện mang thai trên Discovery đều là của những con cái! Con cái của con người, con cái của sư tử, con cái của tinh tinh, con cái của ngựa, con cái của dê, còn em, Tiểu Nhĩ Bạch, em là họ trống, là giống đực, là giới nam.”
“Có quan hệ gì đâu, dù sao cũng đều là mang thai thôi!”
Chỉ một cái chớp mắt tiếp theo, đôi tay mà bình thương tôi thích nhất, nhẹ nhàng bình tĩnh di chuyển dần đến giữa giường, sau đó dựa vào chăn từ từ nâng dậy, quần lót nhỏ của Nhĩ Triết vừa bị tôi cởi ra đã mặc lại, còn cẩn thận cài lại dây lưng mà tôi vừa vứt ra thật xa.
“Nhĩ Triết? Anh muốn đi đâu?”
“Đi giúp em tìm một thầy giáo.”
“A?”
“Đi giúp em tìm một thầy giáo có thể dạy em học bổ túc khóa học nam giới mang thai.”
Ồ, có thầy giáo như vậy nữa sao?
Đáp án là có.
Không chỉ có, mà còn rất quen thuộc với tôi nữa!
“Mới sáng sớm, mạn phép được hỏi hai người đến phòng trọ tôi, lại ra sức ấn chuông của là có ý gì?” Ngũ Phi Thừa một đầu tóc rối bù, trên người mặc một bộ quần áo ngủ, gọng kính vàng trượt trên sống mũi xuống thấp hơn đôi mắt, dưới mí mắt là một quầng xanh đen, dùng một biểu cảm rất khủng bố, sắc mặt đen xì trừng mắt nhìn từ Nhĩ Triết rồi liếc đến tôi.
Nhưng Nhĩ Triết không vì thái độ không tốt của hắn mà tức giận chút nào, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười rất đẹp trai mọi ngày, mặc dù tôi vẫn cảm thấy còn có cái gì đó không giống lắm, nhưng mặc kệ thế nào Nhĩ Triết vẫn rất đẹp trai, ngay cả khi buổi sáng thức dậy, dưới quai hàm có lấm tấm râu xanh, trông vẫn rất gợi cảm, so với ông chú trung niên trước mắt này chính là cách xa vạn dặm.
“Thực xin lỗi đã quấy rầy anh, nhưng tôi nghĩ với tinh thần yêu nghiên cứu của các giáo sư, chắc hẳn đều là thói quen tảo khởi vãn thụy (thức khuya dậy sớm),cho nên mới có thể vào lúc này qua đây làm phiền, không ngờ có lẽ giáo sư ngày hôm qua bận bịu chút chuyện lặt vặt mà quá sức, khiến chúng tôi vì thế mà thất lễ quấy rầy giấc ngủ của anh…”
Kỳ quái, Nhĩ Triết toàn nói những lời rất khó hiểu! Hình như so với sách giáo khoa môn văn học cổ mà thầy giáo vẫn dạy có chút tương tự.
“Nhấn mạnh trọng tâm!” Xem ra trình độ cổ văn của Ngũ Phi Thừa so với tôi cũng không khác nhiều lắm, khuôn mặt so với vừa rồi lại càng đen hơn, rất bất lịch sự cắt ngang lời xin lỗi của Nhĩ Triết.
“Ngày hôm nay là tới phiền sắp xếp một khóa học.” Nhĩ Triết thực sự theo ý hắn ta chỉ dùng một câu nói ra mục đích đến đây của chúng tôi vào lúc sáng sớm như thế này.
“Sắp xếp khóa học? sắp xếp cái gì khóa học?”
“Giáo dục sức khỏe.”
“… Vương tiên sinh, tôi biết anh đối với chuyện trước đây Nhĩ bạch là vật thí nghiệm của tôi vẫn còn để trong lòng, nhưng tôi nghĩ với anh, tể tướng trong bụng có thể chống thuyền (3) , trên thương trường tung hoành nhiều năm như vậy, không cần phải dùng cách này để chỉnh tôi đi?”
Ồ, thì ra Ngũ Phi Thừa cũng biết bí quyết nói chuyện thoát ra từ kẽ răng, nghe lên so với hôm qua Nhĩ Triết nói chuyện cùng tôi thật đúng là giống nha!
“Tôi không có tính toán gì với anh, tôi ngày hôm nay đích thực là ghé thăm anh, mời anh dạy đứa trẻ không hiểu chuyện nhà tôi về giáo dục sức khỏe.”
Ngũ Phi Thừa nghiến răng.
“Thứ nhất, tôi không phải giáo viên cái gì giáo dục sức khỏe, thứ hai, tôi nghĩ với tư chất của quý con em ngài đây, bản điếm cung phụng không nổi vị Đại Phật này, làm phiềm mời tìm vị cao minh khác.”
“Ngoài anh ra, tôi thấy cũng không còn ai cung phụng nổi đâu, tôi cần anh dạy Nhĩ Bạch cần chú ý cái gì trong thời gian này, đừng để cho cậu nhóc lại bổ nhào lên giường, hoặc quyến rũ tôi cùng làm những hành vi giao phối.” Anh Nhĩ Sâm nói quả nhiên không sai, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Nhĩ Triết vậy mà cũng đã giống tôi, nói với người khác cũng dùng hai từ “giao phối” đó! Hơn nữa cũng giống tôi mặt không đỏ hơi không loạn nữa.
“Thế nào? Muốn tìm bất mãn?”
Ngũ Phi Thừa từ lúc nhìn thấy chúng tôi đến giờ, cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cuời, chỉ có điều khuôn mặt tươi cười này trông thật đáng ghét, hai chân tôi nhịn không nổi, vươn tới đôi dép lông lá hắn đang mang, cố sức giẫm một cái thật mạnh.
“A! Chuột nhỏ, người làm cái gì vậy! Người có biết là rất đau không?” Nói nhảm, tôi đương nhiên biết mới giẫm lên ông, nếu không tôi làm cái chuyện vô vị như thế làm cái gì? Uổng cho Nhĩ Triết từng nói ông rất thông minh, vậy mà ngay cả chuyện đơn giản như thế này cũng không hiểu, thật là.
“Ai kêu ông ăn hiếp Nhĩ Triết!”
“Ta? Ta ăn hiếp hắn? Người làm rõ cho ta, rốt cuộc là ai khi dễ ai? Là ai vào lúc 5:00 sáng, liên tục ấn chuông cửa suốt năm phút đồng hồ, làm ầm ĩ ép người ta từ trên giường ra đây mở cửa?” Bàn tay hắn vươn ra, một bộ dáng trông như rất muốn đánh tôi, tôi nhanh chân trốn ra phía sau Nhĩ Triết, trừng mắt nhìn hắn.
“Đó là bởi Nhĩ Triết một lát nữa phải đi làm nha! Chúng tôi đến sớm một chút lát nữa mới không đi làm muộn, tôi hôm nay sáng sớm đã phải rời giường cũng rất vất vả đó!” Nhĩ Triết chỉ thiếu chút nữa là đem tôi khiêng cả giường qua đây mà thôi, nghĩ tới đây, há miệng ngáp một cái, quả nhiên chính là vẫn còn muốn ngủ nữa.
Nhĩ Triết đem tôi bảo vệ ở sau lưng, vỗ vỗ đầu tôi, cực kỳ ân cần, sau đó nói với Ngũ Phi Thừa: “Thực sự xin lỗi, quấy rầy giấc ngủ của anh, nếu anh đã tỉnh táo, chúng ta bây giờ có thể bắt đầu lớp học được chưa?”
“Học! học cái gì, anh là nghe không hiểu tiếng người có phải không? Tôi khi nào đáp ứng anh muốn mở lớp?”
Tôi nhìn nhìn vẻ mặt tươi cười của Nhĩ Triết, lại nhìn nhìn khuôn mặt càng ngày càng đen của Ngũ Phi Thừa, với tình hình này, coi bộ việc thảo luận kế hoạch sẽ còn tiếp tục kéo dài… chẳng qua chỉ là dạy học một chút thôi mà, vì sao bọn họ có thể thảo luận lâu như vậy a?
Thật buồn chán! Nếu tiếp tục không làm cái gì đó, tôi nhất định sẽ đứng ngủ.
Từ bên người Nhĩ Triết nhô đầu ra, nhìn trộm vào trong nhà trọ Ngũ Phi Thừa, không ngờ tên xấu xa, mặt thối thối, lại có nhà cũng rất đẹp nha, trên tường toàn bộ đều sơn màu lam trắng, cửa sổ xung quanh đều có treo rèm bên trong màu lam nhạt bên ngoài màu lam đậm, lề tường có kê một giá sách màu xám tro, nhưng quan trọng nhất là chiếc thảm lông màu lam xám lót dưới ghế sô pha trắng muốt kia, lông rất đẹp! Lông thật dài, thật mềm, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thật thoải mái, nằm lên nhất định tốt lắm.
Nhìn nhìn, tôi một cước đạp trả cho hắn bay ra ngoài, bước nhanh tới đứng trên tấm thảm, chìa tay sờ sờ, thật đúng như trong tưởng tượng, tuyệt vời nhất chính là thảm lông, sau đó theo phản xạ bản năng nhoài người xuống phía dưới, cuộn tròn, cuộn tròn…
“Vương Nhĩ Bạch, em dừng lại cho anh, ai cho em lăn trên thảm trải dưới đất!”
“Chuột nhỏ! Ta có nói cho người được vào nhà ta sao? Còn nữa, ai dạy ngươi lăn như vậy? Nếu lỡ như đụng phải đồ đạc thì sao?”
Đột ngột, hai cái người vẫn còn đang mải thảo luận rất ăn ý cùng xoay người hướng tôi hét to, hại tôi sợ đến mức cơ thể đang chuẩn bị lăn lăn cứng đờ dừng lại, còn chưa hề có cảm giác thỏa mãn nào.
Nhĩ Triết đúng là càng ngày càng kỳ quái mà, gần đây luôn thích kêu họ tên đầy đủ của tôi.
“Chết tiệt! Em có biết lăn như vậy rất nguy hiểm không?” Anh một đôi chân dài sải bước, tôi căn bản không kịp trốn, thoáng một cái đã bước đến bên người tôi, bế tôi đang cuộn tròn như trái banh lên.
Nguy hiểm?
Quy đầu nhìn xung quanh tấm thảm, chỉ có một chiếc bàn trà vuông đặt ở giữa.
“Không sai, nếu như không cẩn thận đụng vào bụng em thì làm sao bây giờ?”
Lại nhìn bàn trà vuông có bốn chân là bốn viên cầu bằng thủy tinh…
“Nhĩ Triết, hai người thật khó hiểu!”
Thực sự rất khó hiểu, trước đây tôi lăn trên mặt đất cũng chỉ sợ nhất là dơ quần áo mà thôi, vì sao bây giờ lăn trên thảm lại đột nhiên nguy hiểm đến tính mạng?
“Được rồi! Ta dạy!” Ngũ Phi Thừa một bộ khẩu khí tráng sĩ đoạn cổ tay.
À? Vừa mới không phải hắn nói mình không phải giáo viên dạy giáo dục sức khỏe, nên không dạy tôi sao?
“Vậy tôi trước tiên nên nói lời cảm ơn, xin hãy dạy đứa trẻ này biết phải chăm sóc Cục Cưng trong bụng kia như thế nào.”
Biểu cảm của Nhĩ Triết hoàn toàn không giống với vừa nãy, vì sao bỗng nhiên lại trở nên trịnh trọng như thế?
“Không thành vấn đề!”
Hai người đều tự động vươn bàn tay to nắm lấy nhau, sau đó dùng một loại ánh mắt rất lạ lụng nhìn tôi, khiến tôi toàn thân bỗng nổi da gà.
Ai tới nói cho tôi biết hiện tại rốt cuộc là như thế nào?
Chuột không giỏi suy nghĩ mấy vấn đề nghiêm trọng như vậy nha! Ai tới nói cho tôi biết đi!
***
“Đại thiếu gia, để Tiểu thiếu gia ở chỗ người đàn ông kia có ổn không?”
Trên đường trở về, Bác Trần không yên lòng quay đầu hỏi Vương Nhĩ Triết đang mở máy tính giải quyết công việc, tuy rằng ông cũng biết đưa Nhĩ Bạch thiếu gia cho người đàn ông kia giảng giải thì không hẳn là một sự lựa chọn sai lầm, nhất là khi hôm nay ông được chứng kiến Nhĩ Bạch thiếu gia giống như trước, gần như có thể dùng từ nhảy để miêu tả cách cậu xuống cầu thang, nhìn theo từng bậc nhảy mà ông nghĩ tim mình đã ngừng đập và rớt ra ngoài rồi, lại chưa kể đế Đại thiếu gia luôn nuông chiều Tiểu thiếu gia gần đây lại bị tổn hại hình tượng, mỗi lần như thế luôn bật tiếng hét to.
Hiện tại, trong nhà cũng chỉ có ông với Đại thiếu gia biết Tiểu thiếu gia mang bầu, A Nhị cùng Nhị thiếu gia đều không biết, cũng bởi vì A Nhị không biết che giấu cảm xúc, nếu lỡ miệng để Nhị thiếu gia phát hiện ra cái gì, e là sau đó chuyện này cũng rất khó dàn xếp.
Cũng không biết Nhị thiếu gia lúc nào mới về, trước đó đã gọi điện cho A Nhị nói mấy ngày nay thiếu gia bận xử lý một vụ án giết người mới, nên không thể về nhà ăn cơm, nhưng dù sao Vương gia cũng sở hữu bất động sản ở khắp nơi, mỗi lần hai vị thiếu gia đi công tác hay đi du lịch, sẽ ở lại những nơi đó, bọn họ cũng đã quen với chuyện này.
“Cháu có mời người giám sát, bác không cần lo lắng, Bác Trần.” Trong toàn gia, người lo lắng cho Nhĩ Bạch nhất, đương nhiên là anh, bởi vậy dù biết rõ người đàn ông kia trước mắt không có khả năng làm ra chuyện gì, nhưng vì an toàn của Nhĩ Bạch, trước khi đi anh đã thuê những vệ sĩ chuyên nghiệp bảo vệ Nhĩ Bạch, sợ quấy rầy tới hai người họ, việc giám sát cũng chỉ thực hiện từ xa.
“Vâng, Đại thiếu gia… vậy bên Nhị thiếu gia thì sao?”
Nhớ tới người em trai, một bên bận tối mắt xử lý vụ án giết người, một bên vẫn kiên trì tham gia điều tra hung thủ gây tai nạn cho Nhĩ Bạch, Vương Nhĩ Triết không khỏi thở dài một hơi.
Anh không muốn giấu diếm Nhĩ Sâm, vì sự quan tâm của Nhĩ Sâm đối với Nhĩ Bạch không hề kém anh, nhưng vấn đề là ở thân phận của Nhĩ Sâm, Nhĩ Sâm là một hình cảnh, hơn nữa vụ án Nhĩ Bạch trước đây là do phía Sở của cậu đảm nhiệm, ròng rã suốt mấy năm mới phá hoàn toàn vụ án này. Nếu để cho Nhĩ Sâm biết nhân vật then chốt nhất trong đó, đã dùng cách mua chuộc, tìm người thay hắn ngồi tù…
Ngay cả anh cũng không biết được Nhĩ Sâm sẽ có những phản ứng gì.
Nhĩ Sâm từ nhỏ đã là một đứa trẻ mang trái tim chứa ý niệm về công lý vô cùng mạnh mẽ, gần nhà có đứa bé nào bị bắt nạt, trong trường học có ai bị ăn hiếp, hay ở đâu có lưu manh trấn lột học sinh, cậu em trai của anh đều là người tiên phong chạy đến dạy bảo. Bởi vậy, thường thường sẽ nhìn thấy cậu mang theo một thân đầy thương tích trở về, cho dù sau đó bị anh mắng đến không dám ngẩng đầu lên, thì một thời gian sau đâu vẫn sẽ hoàn đó. Anh, người mang thân phận anh trai thay thế cha mẹ đã mất chạy tới văn phòng kỷ luật đã không phải sự kiện hiếm có gì.
Cho nên vào lúc Nhĩ Sâm quyết tâm thi làm hình cảnh, anh tuyệt đối không ngạc nhiên.
Anh vẫn nhớ rất rõ khi em trai trở thành hình cảnh, bộ dáng ngượng ngùng xấu hổ nói lời cảm ơn với mình, cảm ơn anh, người anh trai này rất nhiều năm qua luôn không ngăn cản cậu theo đuổi ước mơ, còn đưa tay giúp cậu hoàn thành nó, đối với người trong gia đình mà nói, đây không phải là một chuyện dễ dàng gì, bởi hình cảnh so với một cảnh sát thông thường nguy hiểm hơn rất nhiều, nhất là Nhĩ Sâm cậu còn trở thành một hình cảnh quốc gia.
Một bên là em trai chính trực.
Một bên là an toàn của vợ mình.
Trên thực tếm anh đã lựa chọn rồi, không phải sao? Từ lúc anh phát hiện sự tồn tại của Ngũ Phi Thừa đến bây giờ, anh vẫn là giấu diếm Nhĩ Sâm, đó không phải một loại lựa chọn sao?
Gập màn hình máy tính lại, nghiêng đầu nhìn cảnh vậy chuyển động trong chớp mắt bên ngoài, các hàng dài ô tô và biển hiệu bên đường làm người ta hoa mắt hỗn loạn, cũng giống như tâm trạng anh lúc này.
Thì ra hạnh phúc thực sự không phải là thứ có thể mãi mãi bền vững từ lúc bắt đầu cho đến giây phút cuối cùng.
Lúc còn rất nhỏ, anh vẫn nhớ những lời cha đã từng nói với mình, thậm chí sau khi con đã đạt được một điều gì đó, nếu không nỗ lực cố gắng giữ lấy nó, thì không có bất kỳ cái gì có thể vĩnh viễn dài lâu, cũng giống như cha và mẹ, đã có một tình yêu, có một gia đình, nhưng nếu ngừng dặn lòng mỗi ngày nói với đối phương, cũng là nói với chính mình rằng, tôi yêu em, sẽ có một ngày ý nghĩa sâu sắc của câu nói ấy, cũng có thể bị lãng quên theo thời gian.
Anh sẽ không bao giờ buông tay.
“Về phía Nhĩ Sâm, cháu sẽ nghĩ cách.”
Không phải anh không công bằng, Nhĩ Sâm và Nhĩ Bạch đều là hai người quan trọng nhất trong suốt cuộc đời này của anh, chính là chuyện này liên quan đến sinh mạng của Nhĩ Bạch. Xin lỗi Nhĩ Sâm, tương lai anh còn có cơ hội để bù đắp cho cậu, nhưng nếu Nhĩ Bạch ngộ nhỡ có điều gì…
Sẽ không, Nhĩ Bạch sẽ ổn cả, tuyệt đối không có cái gì gọi là ngộ nhỡ.
“Đại thiếu gia, cậu định đồng ý cho Tiểu thiếu gia sinh đứa bé sao?”
Nhĩ Triết cười khổ.
“Cháu rất muốn không đồng ý.” Anh thích trẻ con cũng không có nghĩa là anh nhất định phải có con, nhất là khi dùng tính mạng của Nhĩ Bạch để trao đổi có được đứa con này. “Nhưng, cháu không có cách nào cự tuyệt Nhĩ Bạch, đó là mong muốn của cậu ấy.”
Có thể nói Nhĩ Bạch chưa từng thật sự đòi hỏi gì ở anh, từ giây phút đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, tiểu thiên sứ kia vẫn luôn là chính mình, không ngừng cố gắng yêu thương, có một bộ óc chỉ chứa những điều giản đơn, chưa từng nghĩ tới bản thân có thể sẽ phải vì thế mà bị thương. Hơn nữa, cho dù có bị thương, cũng chỉ biết như những động vật nhỏ, trốn trong không gian của chính mình mà khóc, sẽ không oán trách, cũng sẽ không tức giận, tụa hồ như cái gì là hận cũng không hiểu.
Nhĩ Bạch như vậy, khó có được một nguyện vọng, vì mong muốn này, thậm chí dùng bụng dạ đơn thuần kia nghĩ cách gạt anh, còn bất chấp những nguy hiểm.
Anh có thể thể không đồng ý sao?
Anh không muốn nhìn thấy đôi mắt thất vọng của Nhĩ Bạch, anh cũng không mong muốn bảo bối của mình vì thế mà không vui vẻ hạnh phúc. Nên dù cho ngoài miệng nói với Ngũ Phi Thừa rằng vẫn còn đang cân nhắc, kỳ thực chính anh cũng hiểu rõ bản thân mình, anh… sẽ không phá hủy mong muốn của Nhĩ Bạch, Nhĩ Bạch khó có được mong muốn của chính mình, anh sẽ lựa chọn bước tiếp cùng cậu, tựa như nhiều năm trước ủng hộ Nhĩ Sâm.
“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia nhất định sẽ bình an sinh đứa bé, ông trời đau kẻ khờ nhân(4),Tiểu thiếu gia hiền lành thuần phác như vậy, tôi nghĩ nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Vương Nhĩ Triết gật đầu, một lần nữa kéo màn hình máy tính tiếp tục công việc vừa nãy.
Sau này anh phải dành hầu hết thời gian bên cạnh làm bạn với Nhĩ Bạch, bởi vậy công việc của công ty, anh nhất định phải thừa lúc này nhanh chóng xử lý cho xong.
Nhĩ Bạch đang từng bước đi tới giấc mơ của mình, anh cần phải ở bên cạnh bầu bạn cùng chăm sóc, anh sẽ không để Nhĩ Bạch một mình lẻ loi đối mặt với tất cả!
___ Hết chương 6____
Chú giải:
(1): Người tự biết lỗi và cải thiện chính mình chính là người bao dung vĩ đại: 知错能改, 善莫大焉 (tri thác năng cải, thiện mạc đại yên) câu dịch này mình tham khảo ở link http://chanhkien.org/2009/08/cau-chuyen-co-that-ve-luan-hoi-dao-tac-cung-phai-co-dao.html để cho vào bản edit của mình.: đại ý của câu này theo mình chính là điều khó khăn nhất của mỗi người chính là nhìn thấy điểm sai của mình, chấp nhận được điểm sai và quyết định sửa chữa lại càng khó hơn, nếu đạt được điều này thì chính là đã trở thành một con người có tấm lòng bao dung rất vĩ đại.
(2) Những thời điểm còn lại đều là mễ(2) vấn đề!: ở đây em Nhĩ Bạch dùng từ “mễ”(米 đọc là [mǐ])  để thay cho từ “không” (没 đọc là [méi]),hai từ này có cách phát âm gần giống nhau, nên em Nhĩ Bạch- chuột nhỏ vô cùng yêu gạo(mễ) trắng đã dùng từ này để thay thế. J
(3)Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền: 宰相肚里能撑船 (tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền) ý nói người làm tể tướng (những người đứng đầu) phải là những người có tấm lòng bao la rộng lớn, có thể bao dung tha thứ với nhiều chuyện khó lòng tha thứ.
(4) Ông trời đau kẻ khờ nhân: 天公疼憨人 ( thiên công đông hàm nhân): ông trời thường thương xót cho những người ngốc nghếch, dại khờ, ngây ngô,đơn giản, nên số phận những người này thường không phải chịu nhiều đau đớn gian truân ( đồng nghĩa với tốt số ==”)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.