Chương trước
Chương sau
Con ngươi của Thần co rút lại nhìn Khương Dao.
Khương Dao lập tức hoàn hồn, màu đỏ lan từ mặt đến cổ, cô nhảy dựng lên: “Đừng đánh sét, đừng đánh sét mà, là do mỡ heo che lấp mắt tôi đó! Tôi không có suy nghĩ như vậy đâu!”
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…” Khương Dao nhắm mắt lại, mò mẫm bám vào tường đi ra ngoài: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc… Tôi không có, thật sự không có mà, anh đừng nghĩ lung tung…” Cô luống cuống lao vọt ra ngoài.
Thần cụp mắt, không trông thấy rõ biểu cảm của anh.
Khương Dao đợi tiếng sấm quen thuộc hồi lâu mà mãi không vang lên. Cô ngừng bước, cắn môi.
Sao không có sấm sét?
Thần không giận ư?
Anh… sao lại không… Mặt cô thoắt cái đỏ tưng bừng, tim đập nhanh hơn bình thường, cứ có cảm giác bối rối và nghẹn thở. Khương Dao phe phẩy quạt mặt nhưng hai má vẫn nóng như thiêu, cô chớp mắt rồi thở mạnh mấy hơi, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều nữa…
Có phải anh cũng muốn hôn…
Đùng đoàng…
Khương Dao giật nảy mình, lao xuống lầu như đang chạy trốn. Tuy sấm sét đến muộn hơn những lần trước nhưng có là tốt rồi.
Hai mắt Khương Dao lấp lánh ánh nước, đôi má hồng hồng như vừa hôn bạn trai xong khiến ai cũng sửng sốt.
Bờ môi đỏ mọng như muốn cắn…
Nét ửng hồng kia làm đốt cháy người khác…
Ánh mắt dập dềnh gợn sóng đầy mập mờ…
Uỳnh uỳnh!
Uỳnh uỳnh!
Uỳnh uỳnh!
Giữa ban ngày ban mặt, ngày nắng chói chang, thế mà lại có ba tiếng sấm rền vang lên.
Khương Dao và mọi người cùng run rẩy.
Cô nóng nảy nói: “Thôi, thôi, biết rồi! Một tiếng đủ rồi!”
Ầm ầm…
“Gì nữa?!” Khương Dao vừa xấu hổ vừa tức: “Tôi cũng đâu có hôn anh thật, đồ nhỏ mọn…”
Ầm ầm…
Khương Dao bịt tai chạy về phía xe du lịch: “Không nghe thấy, không nghe thấy, im đi…”
“Rầm!” Chùm đèn trong phòng Khương Dao rơi xuống sàn.
Cái này gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc. Mọi người trong studio quyết định đến Tây Song Bản Nạp du lịch chỉ vì muốn tìm một nơi ấm áp. Cả hội không quan tâm nhiều về du lịch ở đó, nhưng tình cờ thời điểm cả đoàn đến lại vào giữa tháng 4, đúng dịp tổ chức lễ Songkran* mừng năm mới của người Thái.
*Lễ hội té nước.
Lễ hội Songkran là một lễ hội vô cùng hoành tráng và sôi động của người Thái, vì đã có dịp tới đây nên mọi người đều muốn được trải nghiệm. Để hòa nhập tốt hơn vào không khí của lễ hội, cả nhóm còn mặc hẳn trang phục của người Thái.
Khương Dao đổi sang váy màu vàng tươi. Thân trên là áo ống bó sát không eo, phần eo điểm nhiều mảng vàng và những chiếc chuông nhỏ kêu leng keng khi di chuyển, thân dưới là chiếc váy con công với hoa văn tinh tế và đẹp mắt. Cô cuộn tóc lên để lộ chiếc cổ mịn màng cùng bờ vai mềm mại mảnh khảnh, đôi bông tai phỉ thúy hình tròn được đính trên dái tai trắng nõn càng làm tôn lên bộ quần áo.
Tia cực tím ở Vân Nam rất mạnh, đa số người dân bản địa đều có nước da ngăm đen nên trông họ mang vẻ đẹp khỏe khoắn và mạnh mẽ; Khương Dao thì lại có nét riêng, cô như một bông hoa huệ, phần thân mảnh mai, phần bông thì trắng nõn căng tràn sức sống.
Chưa kể cô còn diện váy quây ngắn hở eo vì sợ nóng, đứng trong đám đông trắng đến lóa mắt.
Cô cũng được “chúc phúc” ngay khi bước vào đám đông.
Sáu người trong studio như đã bàn bạc xong, sáu bát nước từ sáu hướng hất hết về phía Khương Dao, tất cả cùng hô to: “Bà chủ phát tài nha…”
Khương Dao ướt nhẹp từ đầu tới chân, vừa cáu kỉnh vừa buồn cười: “Cám ơn!”
Tiểu Vũ lại hất một bát nước lên rồi cười to: “Không cần cảm ơn!”
Khương Dao không chịu thua, cũng múc một bát đầy hất vào cô ấy: “Yêu lắm nhớ…”
Một lúc sau, cả đám rơi vào một cuộc chiến còn lớn hơn khi nãy.
Không cần biết là ai, già, trẻ, nam, nữ, cứ thấy người đang giội nước là Khương Dao bèn nhảy vào giội chung, mà chẳng biết kẻ nào đã thó mất cái chậu của cô, rồi cũng không biết ai đưa cô thêm hai cái chậu mới… Mãi lâu sau, Khương gần như kiệt sức, chật vật che mặt, khổ sở di chuyển ra khỏi đám đông.
Khổ nỗi Khương Dao bắt mắt quá, đã trắng rồi lại còn mặc cái váy vàng chóe, sáng càng thêm sáng, có trốn đi đâu cũng bị tóm được.
Đám người trong lễ hội lại chúc phúc cho cô, Khương Dao lau nước trên mặt, khóc không ra nước mắt, huhuhu bà đây muốn thoát ra ngoài …
Không thể đi ra ngoài, dần dà trên đường ngày càng đông nghịt người. Đằng trước Khương Dao là một hàng dài, đằng sau cũng y hệt, cô bị kẹt cứng ở giữa, thậm chí còn bị lạc khỏi nhóm.
Cô cắn môi, cố chen chúc trong đám đông tầm mười phút, cuối cùng cũng thành công nhìn thấy ánh sáng. Ngay khi cô chuẩn bị thoát khỏi đám đông, chợt có nhóm thanh niên mới nhập cuộc rất hào hứng xách cái xô chạy lại chỗ Khương Dao đang đứng.
Cô tuyệt vọng nhìn những cái thùng khổng lồ của họ… Hôm nay tôi sẽ chết đuối ở đây mất.
Đúng như Khương Dao dự đoán, lúc bắt gặp ánh mắt của những người đó, có một người cười toe toét, nhanh chóng hắt một xô nước…
Đừng nói là phản kháng, cô thậm chí còn không có sức tránh, đành phải cam chịu nhắm mắt lại, lấy tay che mặt rồi nghiêng người sang một bên….
Bỗng cô đâm thẳng vào một bức tường làm bằng thịt.
Hở?
Trước khi nhắm mắt đâu có ai gần cô vậy đâu?
Khương Dao thấy nước sắp hắt tới nơi, một ý nghĩ thoáng qua đầu, thế là cô lập tức xoay người nhờ bức tường thịt đỡ đòn hộ. Khương Dao rúm người lại, hi vọng người này có thể chắn hộ mình.
Đúng như dự đoán, một giọt nước cũng không chạm đến người Khương Dao. Cô hết sức ngạc nhiên rồi mở bừng mắt.
Trong đám đông ồn ào náo nhiệt, anh tựa như ngọn núi sừng sững che chắn cho cô. Khương Dao dán sát vào anh, tầm mắt cách ngực anh chỉ bằng một tờ giấy mỏng, hoa văn màu vàng nhạt trên quần áo anh lấp lánh y như kim loại và sợi tơ, đường nét uyển chuyển, sống động như gió thổi mây bay.
Thì ra cơ thể của thần cũng có nhiệt độ.
Đây là điều đầu tiên Khương Dao nghĩ tới.
Cô nhìn lên phía trên, lướt qua bờ vai rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông, phía xa có một người giội nước về phía họ. Tuy nhiên khi dòng nước sắp chạm vào thần thì bỗng đổ ụp xuống, như có một bức tường vô hình đã chặn đứng chúng lại.
Thần không thể bị vấy bẩn.
Khương Dao hít vào một hơi, cả người mềm oặt, hai tay cuộn tròn đặt trước ngực người đàn ông.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Tiếng hoan hô ồn ào, tiếng la hét, tiếng cười giòn tan, tiếng nhạc chói tai, tất cả mọi thứ đều biến mất. Khương Dao bất động, con người co rút, chỉ nghe thấy tiếng tim đập đinh tai khi thở.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Mà cơ thể đang đứng cạnh cô cũng đột nhiên cứng ngắc, thẳng tắp như một bức tượng.
Khương Dao nhận ra hơi thở của anh như nghẹn lại.
Không may là, một người một thần không có chỗ lùi bước, hai người như bị thổ địa trói chân, không thể cử động.
Đúng lúc cô thấy anh không nhúc nhích, khuôn mặt của cô nóng ran, vành tai cũng đỏ au, lông mi run rẩy như con bướm say rượu.
Đầu óc cô trống rỗng không thể suy nghĩ được gì, mọi nhận thức chỉ xoay quanh cái ôm đột ngột này. Cô không biết mình phải làm gì, cứ vậy ngả đầu, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh.
Ngực thần khẽ phập phồng.
Lông mi Khương Dao run liên tục.
Thế giới yên lặng như ảo ảnh, trên đời chỉ còn lại hai người.
Đúng lúc này, đám đông ồ lên kinh ngạc, ngay cả đám thanh niên đang sợ hãi khi thấy nước bắn lại cũng đột ngột chuyển sự chú ý, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh như tranh vẽ. Khung trời bao la, phiêu lãng nhuốm màu đỏ rực, mây khói như dệt, như thêu. Trời không gay gắt cũng không âm u, song người ta trông thấy đám mây mù có diện tích lớn nhất từng gặp. Mây đỏ lăn tăn, mây tím lộng lẫy, sắc màu rực rỡ đan xen, giăng tơ dày đặc, dịu êm như lạc vào tiên cảnh.
Có người nói: Đây là Phật Tổ hiển linh.
Một số người lại bảo: Đây là phước lành từ Thượng Đế.
Có người lại nêu ý kiến khác: Đây là tiếng lòng của ông trời.
Mà những điều này, lại chỉ vì một cái ôm đơn giản.
Mọi người ngơ ngác nhìn bầu trời và cảm thán một hồi lâu.
Khi suy nghĩ của nhóm thanh niên quay về từ khung cảnh tráng lệ, bọn họ trở lại đám đông để tìm cái cảnh quái dị vừa rồi thì đã không còn thấy người phụ nữ da trắng, mặc váy vàng đâu nữa, mất tăm như thể chưa từng xuất hiện.
Trong căn phòng kiểu dân tộc, chùm đèn đã được chủ nhà thay mới, hành lý của Khương Dao lẳng lặng tựa vào tường.
Căn phòng không người đột nhiên lóe lên sắc trắng, thần xuất hiện cùng với Khương Dao đang thiếp đi trên tay anh. Chăn bông trên giường đột nhiên bay lên, anh đặt cô lên giường xong, chiếc chăn đã ngay lập tức phủ kín người cô.
Người đàn ông đứng bên giường hơi mím môi.
Để người khác thấy được thần tốn rất nhiều thần lực, dù anh có ban cho Khương Dao máu của thần linh giúp cô chịu được tốt hơn đi chăng nữa thì vẫn có giới hạn. Tới gần giới hạn, nhẹ thì mệt mỏi, nặng thì gần như cạn kiệt sức lực. Hầu hết anh đều kiểm soát thời gian và khoảng cách giữa anh và Khương Dao, để tránh cho cô không cảm thấy bất thường.
Nhưng cái ôm vừa rồi đã vượt quá xa mối quan hệ giữa người và thần. Năng lượng của cô bị tiêu hao chỉ trong vài giây nên mới đột ngột ngất đi thế này.
Thần khẽ cụp mắt, chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô. Anh nghiêm túc nhìn cô không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng ở bên giường như bị phạt đứng, không hề nhúc nhích.
Điện thoại di động trong túi của cô vang lên liên hồi, màn hình sáng liên tục, mọi người không liên lạc được với Khương Dao nên sốt ruột quay về homestay. Lúc cả đoàn đang định báo cảnh sát thì Tiểu Vũ lại thấy Khương Dao nằm ngủ trong phòng.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, bước tới chỗ Khương Dao, lay cô dậy: “Chị Dao! Chị có biết tụi em tìm chị bao lâu rồi không! Chị về ngủ cũng không báo một tiếng!”
Khương Dao không tỉnh lại.
Tiểu Vũ hét vào tai cô: “Chị Dao… chị thật quá đáng…”
Khương Dao vẫn không biết gì.
Tiểu Vũ bỗng nhận ra có gì đó không ổn: “Chị Dao?” Cô ấy lắc mạnh: “Chị Dao, chị dậy đi!”
Người Khương Dao mềm nhũn như bông, không đáp lại.
Tiểu Vũ sợ hãi, vội chạy ra ngoài hét lên: “Tiểu Điền, mau gọi xe cấp cứu!”
Xe cấp cứu mau chóng đến nơi, Tiểu Vũ lên xe cùng, Khương Dao được đưa thẳng đến phòng cấp cứu. Nửa giờ sau, cô được tiêm rồi đẩy ra ngoài, bác sĩ nói với Tiểu Vũ khóc tới sưng húp mắt: “Không có gì nguy hiểm, chỉ làm việc quá sức thôi. Ngủ đủ giấc là được rồi.”
Tiểu Vũ đang thút thít cũng phải khựng lại: “Hả?”
“Kiểu này không thể cấp giấy nhập viện. Cô đưa cô ấy sang bên kia đi, khi nào cô ấy tỉnh thì có thể rời viện.”
Tiểu Vũ: “…”
Khương Dao ngủ từ ngày đến đêm, ba giờ sáng, cô nhíu mày, mặt mày dần đỏ bừng, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Tiểu Vũ còn đang ngủ gà ngủ gật, cô ấy mơ màng sờ tay Khương Dao rồi choàng tỉnh, sao lại nóng thế này? Tiểu Vũ nhìn cô rồi cuống quít chạy tới phòng trực: “Bác sĩ, cô ấy bị sốt rồi!”
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra giúp Khương Dao, động tác từ tốn, giọng điệu bình tĩnh trấn an: “Đừng lo, người nóng do làm việc quá sức thôi, hết nóng là khỏe.”
“Dạ, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ cũng không để tâm nhiều tới một bệnh nhân bình thường.
Tiểu Vũ tin lời bác sĩ nên không còn quá căng thẳng nữa, chỉ đợi Khương Dao tỉnh lại, hết sốt rồi tiếp tục du ngoạn.
Mặc dù lúc này sắc mặt thần rất nặng nề, nhưng vì có thể nhìn thấy tình trạng sinh mệnh của Khương Dao nên anh cũng không tỏ ra lo lắng.
Tuy nhiên, ba ngày sau Khương Dao vẫn chưa hạ sốt, thậm chí còn chưa tỉnh lại lần nào.
Bác sĩ khám lại toàn thân, song cũng không tìm thấy điểm bất thường, anh ta đứng bên cạnh Khương Dao, hơi kinh ngạc: “Sao lại thế nhỉ…”
Đúng vậy, không phải thế này.
Sắc mặt Thần thay đổi, đôi mắt lạnh lùng, bờ môi mím lại thành một đường thẳng.
Lẽ ra cô phải tỉnh lại từ lâu rồi.
Cô đã hôn mê bất thường ngay từ khi bị sốt.
Càng kì lạ hơn nữa là thần lại không hề cảm thấy điều gì khác thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.