Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Khương Dao mất ngủ.
Ba giờ sáng, phòng vẽ sáng đèn, Khương Dao cầm bút lẳng lặng vẽ bức “Thiên Mã Đồ”.
Sau khi nghe lời thần nói, cô không thể ngừng nghĩ đến tên anh. Cứ cho là thần không thấy phiền đi, mỗi lần anh hiện ra, trái tim Khương Dao đập mạnh một cách kì lạ, ngày càng loạn nhịp.
Cô đã thử rất nhiều cách để không gọi tên thần nhưng hoàn toàn thất bại.
Mãi cho đến khi Khương Dao cầm bút vẽ, lòng cô mới tĩnh lặng.
Chỉ khi vẽ tranh cô mới có thể không chứa tạp niệm, không nghĩ đến điều gì khác.
Khương Dao vẽ một mạch đến ba giờ sáng.
Cô tỉ mỉ sửa từng chi tiết nhỏ, mỗi một nét bút đều phác nên hình ảnh chân thực hòa vào ánh sáng và bóng đêm vô tận. Thiên mã hùng dũng bay lượn giữa làn mây trắng bồng bềnh, xa xa có khoảng trời mênh mông và mặt trăng tròn vành vạnh. Dường như cô nghe được tiếng sấm vang dội núi sông, tiếng gió thổi ào ạt, mây trời cuồn cuộn khiến người xem ngỡ ngàng.
Không biết thần đứng sau lưng cô tự bao giờ, có lẽ ngay khi cô bắt đầu vẽ anh đã ở đó.
Anh nhìn tác phẩm của cô từ từ thành hình, cũng nhìn cô thong thả tạo ra khung cảnh trái ngược với kí ức của bản thân. Đến cuối, anh nhìn cô, để bóng hình ấy hòa vào kí ức của mình.
Bức tranh mang đầy hào hùng lại tràn ngập sức sống bất tận.
Anh thích nó.
Khương Dao vẽ suốt đêm, mãi đến khi hai mắt dính lại không mở nổi nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-than-bi/1711023/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.