Khương Dao như nông nô đổi đời ca vang bài hát, cả đêm thầm nói xấu thần không biết bao nhiêu lần. Sau khi xả hết nỗi lòng, tâm tình cũng hân hoan hơn hẳn. Khương Dao có cảm giác hòn đá đè nặng trong lòng đã tan biến, cả người lâng lâng.
Ngày hôm sau, Khương Dao rời giường từ sớm, tinh thần sảng khoái. Cô kéo rèm cửa, hít thở bầu không khí trong lành sớm mai, sau đó lập tức quay lại phòng ngủ, gõ vài cái lên chiếc hộp gỗ và nói: “Nhóc con, đến giờ dậy rồi!” Cà lơ phất phơ, coi trời bằng vung.
Hộp gỗ im lặng.
Khương Dao nhìn cái hộp nửa ngày rồi mím môi, mở hộp ra dò hỏi: “Thần?”
Cuốn sổ lặng ngắt.
Vẫn đang ngủ à? Khương Dao lẩm bẩm trong bụng, tiện tay khép hộp lại và quay người đi rửa mặt.
Ngay khi cô vừa ra khỏi phòng ngủ, một đốm sáng từ trong sách chui ra, bay chầm chậm chẳng theo quy luật nào, nó múa may trong không trung rồi vô tình dừng ở tập tranh trên bàn. Đột nhiên xuất hiện rồi lại thình lình biến mất, đốm sáng bay ra ban công, nhẹ nhàng đậu ở đầu cành mai vàng, lẳng lặng ở yên đó.
Đến khi vầng dương ló dạng giữa trời đông, cánh mai vàng lóng lánh như pha lê trong nắng, tỏa ra hương thơm nồng nàn đặc biệt. Cây hoa Khương Dao nuôi sống dở chết dở bỗng dưng nở bông phơi phới.
Một đứa trẻ trong khu đang trên đường tới trường chợt reo lên: “Mẹ ơi, hôm nay mùi mai vàng thơm quá đi…”
Người mẹ giục con nhanh chân lên, một tay xách cặp sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-than-bi/1711018/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.