Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Đây là chuyện xấu hổ nhất trong hai mấy năm sống trên đời của Khương Dao, về đến phòng rồi cô vẫn chưa hết xấu hổ.
“Mẹ nó, mẹ nó mẹ nó chứ… Nhục chết mất, chết mất…”
Mấy lời chửi thần ba lần bảy lượt dâng tới tận mép đều bị cô cố nuốt trôi, ánh mắt Khương Dao chứa đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc cần hiện thì chẳng thấy đâu, bình thường không làm gì cũng nổi nóng— phải kể với Thương Phù mới được.”
Thần kệ xác người khác, chỉ chú ý đến mình cô thôi đúng không?
Cô “vui vẻ” quá cơ.
–
Sáng hôm sau Khương Dao còn phải lên máy bay, cô xử lí xong việc công và lên giường tính ngủ sớm.
Trước khi nhắm mắt, cô thở dài chắp tay khấn: “Mơ ít thôi.”
Trong mơ.
Cả phòng ầm ĩ cãi vã làm không khí hết sức căng thẳng. Trời chưa tối nhưng Ngô Tuệ đã nằm trên giường, Khương Hồng vẫn ngồi cạnh đống xi từ máy trộn bê tông. Xa xa trông thấy ti vi nhà ai đang mở hí kịch nói tiếng bản địa. Khương Dao ngồi chồm hổm trên tấm ván sắt, mở đèn bàn trên băng ghế nhỏ rồi ngồi vào đó làm bài tập.
Mặt trời dần xuống núi, nhà máy sắt cũng im ắng hẳn.
Lúc mặt trời lặn xuống hết, Khương Hồng nhảy từ trên máy trộn bê tông xuống, cửa sắt vang rầm một tiếng, ông bỏ ra ngoài.
Ngô Tuệ dựa vào thành giường và nhổm dậy, cong người thét chói tai: “Khương Hồng! Nếu hôm nay anh không mang tiền về thì chúng ta li hôn! Cả đời này anh đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-than-bi/1711012/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.