Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Lúc tỉnh lại, những chuyện xảy ra trước khi ngất hiện lên rõ mồn một trước mắt Khương Dao.
Cô bật dậy, việc đầu tiên là tìm chiếc điện thoại.
Đông Phù bỗng đẩy cửa bước vào.
Khương Dao vội dậy khỏi giường: “Tôi không thấy, không thấy gì hết… Xin anh hãy để tôi ra khỏi đây, tôi đảm bảo không nói gì cả. Bức tranh cũng đã vẽ xong rồi, số tiền còn lại tôi không cần nữa. Sau khi ra ngoài tôi sẽ giả làm ni cô chẳng biết gì sất, tôi xin lỗi, vô cùng xin lỗi.”
“Cô Khương.”
“Anh nói đi.” Khương Dao nhắm nghiền mắt, lấy tay che hai mắt lại: “Tôi thật sự không nhìn thấy gì mà.”
Đông Phù mím môi, nuốt lại lời muốn nói rồi hỏi: “Bức tranh đã hoàn thiện rồi à?”
Khương Dao gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt vẫn nhắm tịt: “Sắp xong rồi, chỉ còn một chút nữa là hoàn thành.”
Đông Phù dừng lại: “Vậy cô vẽ tiếp đi.”
Khương Dao vội vàng xuống giường, phi như bay tới phòng tranh: “Tôi vẽ, tôi vẽ…”
Cô cầm bút lên, nhúng vào màu nước… chợt cô quay sang Đông Phù đang đứng trước cửa phòng tranh, vừa mếu máo vừa nói: “Có phải tôi vẽ xong thì các anh sẽ giết người diệt khẩu không…”
Đông Phù thở dài nhìn cô: “Không có chuyện đó đâu, cô Khương.”
“Vậy các anh sẽ thả tôi đi sao?”
Đông Phù lẳng lặng nhìn cô: “Ừm.”
Khương Dao cảnh giác: “Thật ư?”
“Đúng vậy, không ai muốn làm hại cô cả.”
“Vậy tôi có thể rời đi ngay sau khi vẽ xong không?”
Đông Phù im lặng mấy giây, tim của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-than-bi/1711007/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.