Khương Dao ngủ thẳng cho đến khi Đông Phù gọi cô dậy ăn tối.
Lúc xuống lầu, cô lặng lẽ liếc nhìn bàn ăn, trống trải không có một ai.
Khương Dao không rõ lòng mình cụt hứng hay yên tâm, cô thở phào nhẹ nhõm. Chẳng phải Đông Phù đã nói rằng anh ta đã khỏe hơn rồi sao? Trong nhà có khách tới cũng không thèm xuống lầu?
Khương Dao ăn một lúc, cuối cùng không nén được bèn hỏi: “Ông chủ của anh sao rồi?” Ông chủ của anh… tên là gì ý nhỉ …
“Ổn lắm.”
“Không thể hỏi tên, vậy thì có thể cho tôi biết họ của anh ấy không? Xưng hô như thế nào?” Hẳn sau này ít nhiều cũng gặp anh ta mà? Khương Dao không muốn thừa nhận rằng mình vẫn luôn tò mò về người mình vẽ mỗi ngày.
Cô muốn biết người thật có thực sự đẹp trai như vậy không.
Đông Phù hơi khựng lại.
Khương Dao nhìn anh, ngay cả họ cũng không nói được ư?
Đông Phù hỏi: “Làm thế nào để gọi những người đức cao vọng trọng, được yêu mến và kính trọng, có những cống hiến lớn lao cho dân tộc đây?”
“Chủ tịch.”
Đông Phù: “… Còn gì nữa?”
“Thủ tướng.”
Đông Phù cười: “Cô Khương, xưng hô không liên quan đến chính trị.”
“Giám đốc.”
“Cũng không liên quan tới kinh tế.”
“Danh nhân văn hóa – gọi là tiên sinh.” Khương Dao cười, “Tôi chỉ biết hai cách xưng hô này thôi.” Bỏ đi, cả đời không cần gặp nữa.
Đông Phù cau mày, không hài lòng với chúng.
Không có cách xưng hô nào phù hợp với Thần.
Khương Dao cảm thấy là lạ. Đông Phù thực sự chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-than-bi/1711002/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.