Nhưng ở một nơi hầm cọp hang hổ như thế này, sao lại có một đứa trẻ đáng yêu như vậy?
Thật kỳ quái, không phải đám người này cũng buôn bán trẻ em chứ? Một đứa trẻ đáng yêu như thế này, nhất định là cũng bị đám người mất lương tâm đó chú ý đến. Nghĩ vậy, cô vội bế đứa trẻ lên, một lát dựa vào Trương Đình, không thể để đám người đó mang con bé đi bán được. “Chị gái bế bảo bảo, được không?"
Cô bé nghẹo đầu nhìn cô, hai mắt chớp chớp, ngón tay nhỏ còn vô thức đặt lên cặp môi nhỏ như đang suy nghĩ. “Chị gái rất xinh, nên được!”
Cô phì cười, bế vội đứa bé lên vuốt ve.
Hồng Thiên nhíu mày thật chặt, đám thuộc hạ xung quanh như hít phải một ngụm khí lạnh, sợ hãi mà mặt đổ đầy mồ hôi.
Chết thật rồi...
Khỏe môi Trương Đình dâng lên một nụ cười.
Hồng Thiên liếc mắt nhìn hắn, có chút tức giận, hắn hoàn toàn ngó lơ, nhìn lại cô gái kia, liền dịu dàng lên tiếng: "Lại đây đi!”
Lâm Quân Dao ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, ảnh mắt chạm đến Hồng Thiên, cánh tay cô còn vô thức mà làm hành động như che chở cho bảo bảo trong tay. Hình ảnh này, lọt hết vào tầm mắt của mọi người, cuối cùng lại biến thành hình ảnh một chú gà mẹ đang không ngừng che chở cho gà con bé bỏng.
Lại một ngụm khí lạnh. Mặt Hồng Thiên sầm xuống. “Chị gái, chị gái năm nay bốo nhiêu tuổi rồi?"
Bảo bảo trong lòng ngó đầu ra hỏi.
Lâm Quân Dao mỉm cười dịu dàng, cũng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700791/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.