Ra khỏi khu vườn kia, Lâm Quân Dao dường như mới tìm lại được hơi thở của mình.
Trương Đình đi rất nhanh, lúc này cô mới phát hiện ra, cá người đã mềm nhũn như bún từ lúc nào.
Trương Đình thấy cô chậm chạp bước theo, liền trực tiếp bế cô lên, một mạch đi về phòng của mình.
Ram!! “Trương lão đại, có cần.....
Trương Đình gầm lên, đám người hầu kia sợ hãi, vội vã đống cửa rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Quân Dao bị khí thể của người đàn ông trước mặt dọa cho ngây người. Trương Đình nhìn cô cả người run lên như cầy sấy, ánh mắt lại tối đi. Lâm Quân Dao cười gượng, cô cảm thấy bản thân cũng rất mất mặt, nhưng cô không kiềm chế được phản ứng của mình. "Em...em rất vô dụng, đúng không?” Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Trương Đình nghe cô hỏi, hắn có chút nghẹn lời, hắn đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, trong lòng lúc này mới buông được sự sợ hãi trong lòng. Lúc buông ra, Lâm Quân Dao gần như đã đoạn hơi, hai
Hằn đẩy ngã cô xuống giường, mặc kệ vết thương mà đè lên cô: “Đúng là rất vô dụng!”
Nói xong, hắn liền gấp gáp tìm đến đôi môi của cô. Lâm Quân Dao không phản kháng, lần này, cô chủ động vươn tay, vòng qua cổ hắn ngênh đón.
Nụ hôn của Trương Đình lần này rất bạo ngược, hắn như một con báo xổng khỏi lồng, phát tiết toàn bộ những cảm xúc hỗn độn của mình lên cô. mắt cô ngập nước, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Cô nhìn hắn, lo lắng nói không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700787/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.