Anh nhếch môi:
“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”
Đại Lang lúc này mới gãi đầu, giải thích:
"Nói ra cũng thật trùng hợp, nhóm máu của cô ấy cũng là Rh hiếm, trong lúc thiếu máu cấp cứu cho anh, là cô ấy hiến ...?"
Viêm Thần cau mày:
“Cậu ép cô ta?"
Đại Lang lập tức lắc đầu:
“Là cô ấy tự nguyện .”
Hai hàng lông mày của Viêm Thần khẽ nhướng lên ngạc nhiên, hắn quay ra nhìn Khúc Vận một lần nữa, dường như không tin rằng Khúc Vận sẽ tự động hiến máu.
Những vết thương quanh tay cô ấy là sao? Hắn đột nhiên trừng mắt với Đại Lang, Đại Lang biết không dấu được, liên lập tức quỳ xuống nhận tội:
“Lão đại, tôi lo anh sẽ không đủ, nên có lấy thêm nhiều một chút.
Trán Viêm Thần đen sì, thảo nào có ta còn chưa tỉnh, Đại Lang lấy quá nhiều máu, cô ta sẽ phải hôn mê mất mấy hôm .”
Anh nhếch môi:
“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn .”
Thấy Khúc Vận nằm im lặng như thế, Viêm Thần liền có chút không quen, hắn nhìn chiếc giường kia, sau đó liền kéo mạnh tới sát giường mình.
“Lão đại Viêm Thần lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ một lượt cô gái này, bình thường cô đều sẽ bướng bỉnh hung hăng, chưa lúc nào thấy cô lại ngoan ngoan im lặng như vậy.
Mặt cô hơi tái đi, có lẽ vì mất máu quá nhiều.
Hắn đột nhiên có chút không quen, trong đầu vô thức lại tưởng tượng đến một cảnh tượng, nếu cô tỉnh lại, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700778/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.