Thay thuốc xong, cô liền quay lưng lại với hắn.
Trương Đình mỗi lần đều ngồi tại đó, rất lâu rồi mới rời đi.
Đến tận đêm khuya, khi cô ngủ say, hắn mới quay lại, lặng lẽ nằm ở bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Có một lần Lâm Quân Dao chợt tỉnh giấc, trước mắt cô là lồng ngực ấm áp vững chãi của anh đang không ngừng nhấp nhô, bên trên lại là hơi thở đều đều của anh.
Cô ngẩn người, trong người xôn xao, không biết là cảm giác gì.
Hắn mua cô như một nô lệ, ngoại trừ lần đầu điên cuồng phát tiết ra, thì những thời gian khác, đều giống như coi cô là thú cưng mà nuôi dưỡng.
Hai người không nói chuyện một tháng trời.
Vết thương nhỏ nhặt trên người cô bắt đầu tróc vảy, cả người bắt đầu ngứa ngáy vô cùng.
Cô xuống được giường, nhưng không ra được bên ngoài.
Lần này, quả nhiên Trương Đình đã cảnh giác hơn, không những cho thêm mấy tên vệ sĩ canh gác ở bên ngoài, mà cửa số đều thay bằng loại kính trắng cường lực loại cao cấp.
Lâm Quân Dao đứng trước cửa sổ, cười khổ nhìn ra ngoài.
Trương Đình mỗi lần nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ cần nghĩ tới lần trước cô cũng dùng bộ dạng đáng thương này để lừa hắn chạy trốn, lồng ngực hắn liền nhanh chóng áp chế sự xúc động lại của mình lại.
“Ăn cơm .”
Thời tiết đã vào hè, bên ngoài nắng chang chang đổ xuống mặt đất, bên trong phòng có điều hòa mát lạnh, cô đưa tay chạm vào cửa kính, nơi mà ánh nắng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700776/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.