Tại một nơi khác của Pháp.
Trương Đình nghe thông tin thuộc hạ báo lại, ấn đường càng lúc càng nhíu lại.
“Đến một tin tức cũng không có? Tiểu Hổ khẽ nuốt nước bọt, đáp lại:
"Đúng vậy ạ, chúng tôi đã lật hết khắp nước Pháp lên rồi, nhưng bọn họ trốn rất kỹ .”
nói không chừng là đã rời khỏi nước Pháp rồi .”
Trương Đình bảo bọn họ ra ngoài, lúc này, trong lòng hắn lại bắt đầu phiền muộn không thôi.
Tình cảnh ngày hôm đó ở buổi đấu giá như một thước phim lại một lần xuất hiện trong đầu hắn, bỗng chốc lại khiến hai thái dương hắn giật giật lên đau đớn.
Mấy tháng nữa rồi, hắn đều không tìm thấy tung tích của cô, không hề có một tin tức nào.
Trong lòng hắn cũng trống trải vô cùng, có một cảm giác rất khó tả, khiến người ta ngày ngày phải nhức nhối.
Dao, rốt cuộc là em đang ở đâu? Trương Đình đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, hắn phiền não, liền rút bốc thuốc ra, liên tục hút, “Lão đại, là điện thoại của Viêm lão đại .”
“Nối máy đi!"
Bên kia đầu dây, Viêm Thần liền lên tiếng trước:
“Anh bố, em đã có thông tin của đám thợ săn lần trước tập kích anh rồi .”
"Đúng là không ngoài dự liệu của chúng ta, đám người đó chịu sự sai khiến của hoàng thân Pháp, hắn sẽ xuất hiện ở hội đấu giả đen ở Nga vào nửa tháng sau ."
"Không liên quan gì đến phía đám người Nga sao?"
Viêm Thần cười lạnh:
“Sao có thể?"
“ .”
Hắn lần này đến, chính là gặp đồng minh của hắn đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700766/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.