Lúc Lâm Quân Dao tỉnh lại, cô đã ở một nơi nào đó rất lạ rôi.
Trần nhà có chút buồn cười, ai lại đi khắc hình chuột Mickey cực lớn ở đó, vừa mở mắt liền khiến người ta có cảm giác không nhịn được cười.
Bên ngoài có rất im ắng, dường như cô còn có thể nghe được thấy tiếng con muỗi nọ đang bấy quanh mình.
trên người cô có một chiếc chăn mỏng, xung quanh tương lại càng buồn cười hơn nữa.
Bên dưới cưng cứng, đương nhiên là vì không có đệm, đối ẩm thấp, tường bốn phía chỉ sơn đơn giản, sau đó lại được dán lên một lớp giấy dán tường tường hoa hòe, trong Lâm Quân Dao thở dài, ngồi dậy.
Khúc xương nào đó trên người cô khẽ kêu lên rắc rắc, trán Lâm Quân Dao bất chợt tuồn ra một lớp mồ hôi lớn.
Đau, đau quá đi .”
Lúc này, cô mới nhìn xuống người mình, hai tay bị băng bó, hình như còn mất đi cảm giác thì phải.
Cô khẽ nhấc tay, nhưng hình như không cảm nhận được chỉ động của dây cơ bên trong.
Cô lại nhấc cánh tay còn lại, nhưng tình trạng đó vẫn lặp lại.
Lâm Quân Dao nhấc tấm chăn ra, nhìn khung cảnh trước mắt, cô phải hít mạnh một hơi để kiềm chế cảm xúc đang không ngừng dâng trào trong người mình lúc bấy giờ.
“Mẹ kiếp, Khúc Vận, cô đã làm gì tôi rồi hả .”
???"
Tiếng gào của Lâm Quân Dao như sóng đại bác lao thẳng ra ngoài, bình hoa ra Khúc Vận đặt ở trước cửa phòng hờ đổ gục, vang lên một tiếng choang rất chói tai.
Khúc Vận ở đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700763/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.