“Chơi cái đó đi.
Lâm Quân Dao:
"Không .”
không cần .”
chú thích thì tự chơi một mình đi .”
Lâm Quân Dao nói xong thì Trương Đình cũng đã mua xong vẻ, hắn kéo cô lên chỗ xếp hàng, tâm trạng có vẻ rất háo hức chờ đợi.
Cô nhìn thấy vậy không khỏi ngạc nhiên bật ra một câu:
“Trẻ con. !"
“Em mới là trẻ con.
Bánh xe vừa dừng, Trương Đình liền vội kéo Lâm Quân Dao ngồi lên.
“Mẹ ơi,chị kia vừa ngồi lên xe thì đã sợ rồi kìa, không can đảm bằng con .”
” Mặt Lâm Quân Dạo tái mét.
Bà mẹ kia nhìn hai người cười gượng, sau đó khẽ nói:
“Con giỏi, con giỏi nhất .”
mau đi nào.
Thằng nhóc kia được mẹ mình kéo đi, còn không tiếc ngoái đầu lại lè lưỡi với cô.
Lâm Quân Dao tức đến mức dậm chân bình bịch, mặt nhỏ phình lên ấm ức vì bị khinh thường.
Trương Đình phì cười, cài chốt an toàn vào cho cô.
Lâm Quân Dao đem cục tức đổ lên người hắn:
“Chú còn cười .”
các người đều ức hiếp tôi .”
“Không có .”
"Không có mà!"
Lâm Quân Dao bực bội đá anh một cái, nghiêm túc nói:
“Chú vừa rồi cười tôi, chú có Trương Đình mỉm cười, sủng nịnh xoa đầu cô:
“Được, em nói sao thì vậy đi!"
Lâm Quân Dao hừ lạnh một cái, không quan tâm đến hắn nữa.
Vòng quanh lượn một vòng, Lâm Quân Dao tưởng chừng như mình đi qua cả một thế giới, đầu óc cô quay cuồng, trời đất đảo lộn, cuối cùng, cô cũng không biết bản thân mình xuống dưới đất này kiểu gì nữa.
Trương Đình đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700755/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.