Quân Mã và Viêm Thần đều sừng sốt.
Viêm Thần:" Trương Đình, bọn chúng phài chết, để chúng sống thì chỉ trờ thành mối họa cho chúng ta sau này thôi..."
Trương Đình nhìn hai người kia, không nhanh không chậm lên tiếng:" Tôi còn việc cần đến bọn họ!"
Quân Mã còn muốn nói, xong lại thôi.
Hồng Thiên nhìn Trương Đình, hàn ý lạnh lạnh lẽo vẫn chưa tan, chì bò lại một câu cành cáo:" Cậu tự lo lấy thân mình đi!"
Sau khi đám người kia rời khòi, khung
cành bờ sông là một mành điêu tàn, máu tươi nhuộm đường, Phí Đường trúng đạn, không còn cách nào khác, Phí Dạ Đông chỉ nhìn Lâm Quân Dao một cái, rồi đưa người nhanh chóng rời đi.
Lâm Quân Dao vẫn chưa hết bàng hoàng, dù xung quanh là vòng tay ấm áp của Trương Đình, nhưng độ lạnh lẽo trên người cô, vẫn chằng thể tan đi.
Trương Đình nhìn khuôn mặt đã tái mét, không còn giọt máu nào của Lâm Quân Dao, cổ họng khẽ bật ra một tiếng thờ dài, hắn bế cô lên, đem về xe cùa mình.
Bên trong xe bật lò sưởi, nhưng hai bàn tay của Lâm Quân Dao vẫn cứng đờ, cả người cô đờ đẫn, rõ ràng là bị một màn vừa rồi dọa cho kinh hoàng.
" về nhà tôi trước đã!"
Trương Đình nói với người lái xe, lát sau, xe cùa bọn họ liền chuyền bánh rời đi, bờ sông bên ngoài nhanh chóng lướt qua ánh mắt cùa Lâm Quân Dao, rồi từ từ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Không hiểu sao, trong lòng cô có chút khó chịu, cũng có chút bất lực vô hình, sinh tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-tan-nhan/1700726/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.