Người đàn ông ngờ nghệch chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng cố định thần lại. Anh ta đưa mắt nhìn cô, biểu cảm trông khó hiểu rồi a một tiếng. Thì ra là người quen.
Cô bắt đầu thấy ngượng nhưng đã lỡ phóng lao nên đành buộc theo lao.
- Em là Tú nè, anh còn nhớ em không?
Anh ta khẽ gật đầu rồi ngỏ lời mời cô vào quán cafe gần đó.
Đã rất lâu kể từ lần cuối cả hai gặp nhau, chính xác là khoảng chín năm.
- Cỡ này em sống tốt không?
- Dạ...cũng tốt.
Có lẽ do quá lâu không gặp nhau mà bầu không khí giữa cả hai trở nên ngượng nghịu hơn bao giờ hết. Cô cứ cúi gầm mặt xuống bàn, liên tục đảo mắt, hai ngón tay trỏ xếp chồng lên nhau. Trong tâm trí cả hai cứ hiện hữu câu chuyện của quá khứ. Chính xác là vết hằn.
Mười một năm về trước, lần đầu cả hai gặp nhau. Khi ấy vừa trạc mười sáu. Có lẽ mãi cũng chẳng quên được tháng năm ấy.
Ngày đó, là một ngày thu, trời trong trẻo, tiết trời dịu mát. Hôm đó là ngày nhận lớp, cô bước vào lớp tùy ý chọn một chỗ ngồi. Chỗ cô chọn và chỗ anh ngồi như trời với đất, cách tận 4 5 bàn. Ấy vậy mà hai con người xa lạ vẫn hút ánh nhìn của nhau ngay từ lần đầu gặp mặt.
Chắc là giống với tình yêu sét đánh.
Năm ấy, cô bị ấn tượng bởi vẻ ngoài, bị lôi cuốn bởi sự khác biệt. Con người ta luôn hứng thú với cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-song-mai-tuoi-hai-muoi-tam/2941917/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.