Đông Anh hơi quay đầu nhìn
thấy Lại Ngọc Lan vẫn núp ở cạnh
cửa, vẻ mặt run rầy, hai mắt lộ ra bối
rối, không dám bước vào trong, cô
liền đưa hai tay ra, dịu dàng nói:
“Vào đi thôi…”
Lại Ngọc Lan bị Đông Anh dùng
sức, mệt mỏi đi vào trong Văn phòng,
bước chầm chậm, nín thở đi tới
trước mặt Tưởng Quang Long, nhìn
thấy khuôn mặt anh vẫn hoàn toàn
lạnh lẽo, hai mắt trầm ngâm hiện lên
vẻ không vui, trong lòng của cô chợt
lạnh. Phải xử lí chuyện này thế nào
đây, cô thầm tiếc nuối, rõ ràng lúc
nãy cô đã bị dọa cho một trận hoảng
sợ, không ngờ bản thân vẫn còn
nhạy cảm như thế, cô mím môi,
không thể thế này mà bị đuổi ra
được, không thể nào.
Im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng Tưởng Quang Long
nhìn cô một cái, phát hiện cô toàn
thân run rầy, bởi vì vừa mới kinh sợ
quá độ mà sắc mặt tái nhợt, mô hôi
lạnh tràn ra trán, mái tóc ngắn mềm
mại ướt đẫm dính ở bên má trái, cắp
mắt to hiện lên vẻ rất lo lắng, sợ hãi
khiến người ta có cảm giác đau
thương buồn bã, anh nhíu mày, ánh
mắt mang theo dò xét nhìn cô, cảm
giác man mác nhớ về một người phụ
nữ ngang tàng ba năm trước đây,
khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, cặp mắt
to linh động, bất cứ lúc nào cũng lộ
ra khí thế không chịu thua, cười rất
đắc ý, tràn đầy thanh xuân. Nhưng
cô gái này lại có gì đó khác hẳn, ẩn
nhẫn và dịu dàng, anh thầm nghĩ, có
lẽ chỉ là người giống người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-oan-gia/1691237/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.