Rốt cuộc còn lại Từ Văn Minh
cùng tất cả quản lý xử lý chuyện ly
vỡ, Tào Ngọc và Trần Mạn Hồng cãi
nhau ở một chỗ tối, níu lấy nhân viên
của mình trách mắng, duy chỉ có Nhã
Tuệ không thấy Lan, cô liền im lặng
đi qua miềng thủy tinh đây đất, đầy
nhẹ một cánh cửa Lối thoát hiểm
khác, phát hiện Lại Ngọc Lan đang
ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang, vẻ
mặt rối rắm cắn ngón trỏ, tâm thần
vẫn có chút thấp thỏm.
Nhã Tuệ thở dài, hiểu rõ đi đến
trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô.
Lại Ngọc Lan lập tức ngầng đầu
lên nhìn Nhã Tuệ, cẩn thận nói: “Anh
ấy di rồi, đúng không?”
Nhã Tuệ nhàn nhạt gật đầu.
Lại Ngọc Lan nở nụ cười cám ơn
trời đất, cúi đầu, ngưng mắt nhìn một
chỗ trên đất không lên tiếng.
Nhã Tuệ cũng cười khổ một
tiếng mới ngồi xuống, dịu dàng nói:
“Tôi không nghĩ hôm nay lại xảy ra
chuyện như vậy, tôi nghĩ sẽ không
gặp Tổng Giám đốc ở đây. Nhưng
không nghĩ tới hôm nay hắn ta xuất
hiện.”
Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn bạn
thân nói: “Thật xin lỗi…Tôi để cho cô
lo lắng…”
Nhã Tuệ cười nói: “Đừng nói
chuyện này. Vừa mới rồi thật sự là
kinh hiểm, nếu như các người chạm
mặt, tôi cũng không dám nghĩ sẽ xảy
ra chuyện gì.”
Lại Ngọc Lan cúi đầu, sâu kín
nói: “Anh ấy là một người ở trên cao
như vậy, đoán chừng sớm đã quên
chuyện ba năm trước đây. Chắc chỉ
có chúng ta là phải cần ghi nhớ.”
Ánh mắt Lại Ngọc Lan nhìn nơi
xa xăm, lập tức cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-oan-gia/167265/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.