Xe chậm rãi khởi động, từ từ rời
khỏi cục cảnh sát.
Lúc này Lại Ngọc Lan rốt cuộc
thật dài thở phào nhẹ nhõm, cô tránh
ra khỏi Tưởng Quang Long một chút,
phát điên quay kính xe xuống, thò
đầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phía
xa như có điều cố ky đứng bên ngoài
bức tường vệ sĩ, đang nghỉ ngờ nhìn
mình, lại không dám vượt qua hàng
rào nửa bước!
Cô thật sự hả hê lùi đầu vào,
ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệng
vừa định lên tiếng cười to, lại nhìn
thấy gương mặt của Tưởng Quang
Long chôn một đống thuốc nổ, đã
cắn răng nghiến lợi, sắc mặt của cô
thu lại, có chút ngượng ngùng nhìn
anh.
Tưởng Quang Long ôm vai, mặt
lạnh nhìn xe hơi dọc theo con đường
tối tăm chạy tới phía trước, bầu trời
vẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tức
giận, nhưng vẫn kiểm chế cảm xúc,
nhìn cô, cặp mắt anh sáng lên giống
dã thú, trầm giọng hỏi: “Cô muốn đi
đâu?”
Lại Ngọc Lan nhìn ánh mắt kia,
trái tim của mình không khỏi run rẩy,
mới ha ha cười nói: “Ách… Thì ở phố
xá sầm uất phía trước, dừng lại là
được rồi…”
Sắc mặt Tưởng Quang Long lại
cứng ngắc, giống như điểm báo
trước bão táp, khẽ động môi nói:
“Tiễn cô về nhà chứ? Nếu không,
một chút nữa cô lại mất trí nhớ, làm
bộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trở
lại cục cảnh sát!”
Lại Ngọc Lan liếm môi, nhìn anh,
ha ha ha nói: “Không cần. Mọi người
không phải rất quen, mới vừa rồi tôi
thật sự rất bất đắc dĩ! Ném tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-oan-gia/167256/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.