Chương trước
Chương sau
Nhìn chằm chằm vào trên màn ảnh của máy quay phim, Mộc Tâm Vân nghẹn họng, mở trừng cặp mắt thật lớn nhìn trân trối, cô không thể nào tin được giờ phút này, ở ngay chỗ này, cô đã thấy nhìn thấy hình ảnh của chính mình...
Ở trong màn ảnh, cô say rượu nên đã tự lột quần áo của mình xuống, sau đó ôm lấy Cao Chi Ngang mà hôn loạn một trận, một bên lại còn đưa tay cởi quần áo của anh ra nữa...
Làm sao có thể chứ! Người đang có những hành động đáng xấu hổ ở trong màn ảnh kia nhất định không phải là cô!
"Như thế nào? Việc này em còn có lời gì để nói nữa không?"
"Tôi tôi tôi tôi..." Mộc Tâm Vân tự nhiên bị nói cà lăm, mắt trừng lên nhìn vào màn ảnh, mặt đỏ tía tai nói không ra lời nữa.
"Nhìn rõ ràng nhé, là do em đã bị say rượu cho nên mới làm loạn như thế đối với anh. Em nói xem, em sẽ phải bồi thường đối với anh thế nào đây? Em phải bồi thường cho thân thể sáng chói này của anh, suốt cả đêm qua thân thể của anh đã phải chịu bị em chà đạp lên như vậy. Lại còn sự tổn thất về tinh thần mà em đã gây ra cho anh!" Cao Chi Ngang làm ra bộ dáng người bị hại thật bất hạnh, đã phải chịu chà đạp khổ sở suốt cả đêm qua, đưa ra những lời lên án đối với người đã gây ra tai họa này.
"Tôi... Tôi uống rượu say, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, thực xin lỗi!" Mộc Tâm Vân áy náy nhìn anh, hi vọng anh có thể đại nhân đại lượng  mà không cần phải so đo với cô nữa. Cô thề, lần sau không bao giờ còn đụng đến rượu nữa, những ly rượu kia thật sự là đã hại chết cô.
"Em cho rằng dùng lý do vì uống rượu say nên mới làm những việc đó, là bản thân có thể thoát khỏi sự thật là em đã “Bá Vương ngạnh thượng cung” đối với anh hay sao?" Anh chỉ trích cô, vẻ mặt rất ai oán và đầy bất bình.
"Nếu không thì... vậy anh nghĩ muốn tôi phải làm như thế nào đây?!" Nghĩ đến chính mình lại có thể mạnh mẽ hơn anh, cô liền xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào để gặp người. Nếu như quỳ xuống mà nói lời xin lỗi với anh, là anh sẽ có thể nói lời tha thứ với cô, cô nhất định sẽ làm theo, dù sao cô cũng chính là người đã xâm phạm anh.
"Nếu như không cẩn thận để cho mẹ em nhìn thấy đoạn phim nhựa này, thì có thể nói rằng..."
"Không thể! Tuyệt đối không thể để cho mẹ tôi nhìn thấy những hình ảnh đó được!" Mẹ cô là một giáo sư trong nước, đã luôn giữ thủ tiết suốt nhiều năm qua, gần đây vẫn luôn có quan niệm bảo thủ, Nếu để cho bà nhìn thấy những hình ảnh có sức lực bạo phát như vậy, cảm thấy bà sẽ tức giận đến mức tưởng chừng sẽ đánh chết cô.
Ngồi xuống bên giường, liếc mắt nhìn cô một cái, Cao Chi Ngang sâu kín ai oán thuyết: "Em không biết tối hôm anh đã từng một mực nói không cần phải làm như vậy, nhưng mà em lại hoàn toàn không chịu nghe. Dứt khoát cứ phải  cưỡi lên trên người của anh mới được. Chuyện này đối với anh mà nói, như vậy sự trong sạch của anh cứ như vậy đã bị em làm bị cho vấy bẩn. Nghĩ tới gần đây tôi luôn giữ mình cho trong sạch, trong quan hệ nam nữ cũng không làm loạn. Hơn nữa, em cũng biết rồi đấy, thời gian gần đây ba của anh đã trông nom hai anh em nhà anh rất nghiêm khắc, nếu để cho anh ấy biết rõ anh lại bị ngươi chiếm tiện nghi.”
Nghe những lời nói này, gương mặt của Mộc Tâm Vân đỏ bừng lên giống như đã sắp sửa bị nhỏ ra máu đến nơi rồi, lại nghĩ đối với người cha của anh lúc nào tính tình cũng vừa luôn cố chấp lại vừa luôn nóng nảy đã làm cho cô sợ tới mức thét lên.
"Tuyệt đối anh không được phép nói ra chuyện này cho mẹ tôi biết!" Nếu là bác Cao mà biết là cô đã bổ nhào vào con trai của mình, nói không chừng ông liền bốc hỏa, sẽ cầm cái roi mây tới quất cô cũng nên, Khi còn bé ông cũng đã thường rút roi ra mà quất Cao Chi Ngang như vậy.
Cao Chi Ngang chỉ ngồi yên lặng quăng cho cô một cái nhìn đầy oán hận.  
Nhìn đôi mắt của cô tràn đầy nước mắt ai oán, anh chợt áy náy, e rằng chính mình sẽ tha thứ cho cô.
"Vậy anh muốn tôi phải như thế nào thì mới bằng lòng tha thứ cho tôi? Anh cứ nói đi, tôi nhất định sẽ làm theo."
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt của cô đang tràn ngập sự xấu hổ, anh chậm rãi mở miệng nói, "Nếu tối hôm qua em đã ăn anh đến như vậy, anh nghĩ... Em hãy tạm thời giả bộ làm bạn gái của anh đi, giúp anh đuổi những con ruồi luôn muốn dính lên người anh, lấy công chuộc tội là tốt lắm rồi."
Đã có chuẩn bị tâm lý nhất định người này sẽ đưa ra một yêu cầu rất quá đáng, nhưng khi nghe thấy những lời mà anh đã nói..., Mộc Tâm Vân vẫn còn kinh ngạc đến trừng lớn mắt.
"Cái gì?! Anh muốn tôi giả bộ làm bạn gái giúp anh đuổi ruồi?"
"Em không biết rằng có rất nhiều người phụ nữ đã theo đuổi tôi có hay sao? Nếu xếp hàng dài từ nơi này đến tận nhà ga cũng sắp xếp không hết đâu." Không phải anh khoe khoang, bản thân là người chuyên dàn dựng các tiết mục thành công, đã từng có không ít nữ nghệ sĩ luôn luôn có sự xun xoe muốn lấy lòng anh,  nghĩ dựa vào cái này để gia tăng thêm lượng thông báo, thậm chí còn có người làm ám hiệu nguyện ý cùng anh lên giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.