Vĩ Thành điều chỉnh ghế hạ xuống làm cậu nhỏ đi vào sâu hơn, cơ thể Thiên Kỳ đạt cực kh.o.á.i mà cong người ra sau. Anh ôm lấy eo cô giữ thăng bằng, hoà nhịp thở cùng nàng. 
Cô cúi đầu xuống hôn môi anh, anh yêu cầu: “ Gọi tên anh”. 
“ Vĩ Thành!”, cô lập tức nghe theo. 
“ Gọi anh là chồng”, anh tiếp tục muốn nghe. 
Thân dưới cô đang chuyển động lên xuống mà anh còn làm khó, giọng ngập ngừng: “ C… Chồng!”. 
Nghe được tiếng gọi thân mật, anh liền phấn khích mà giữ lấy hai bên hông giúp cô đẩy nhanh tiến độ. Cậu nhỏ mỗi lần đi vào sâu trong âm đ.ạ.o, là mỗi tiếng rên rỉ liền vang lên. Chỉ có cách này mới khiến cho cô cảm thấy thoải mái, cũng là cách duy nhất giải thuốc. 
Chiếc xe đậu nếu có người đi qua thì cũng không mấy để ý, không nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì. 
Sau một hồi vật vã thì cơ thể của Thiên Kỳ rã rời, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay Vĩ Thành. 
Anh lấy điện thoại gọi điện: “ Chuyện tôi đã nói trước đó bây giờ tiến hành đi. Ai dám động vào vợ tôi, tôi nhất quyết không để yên”. 
Anh chỉ nói ngắn gọn rồi cúp máy, nhìn thấy vợ mình suýt nữa bị hại, anh phải làm cho tới. 
… 
Mặt trời bắt đầu ló dạng, Thiên Kỳ mở mắt thức dậy sau một giấc ngủ sâu không còn biết trời trăng gì. Cô quay đầu qua thì thấy Vĩ Thành nằm bên cạnh, nhớ lại tối qua ở trong xe cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-my-huyen/3459640/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.