Cao Dương quay qua: “ Con xin phép được đưa Rachel đi một vòng ạ”. 
“ Hai đứa cứ đi đi, để ở đây ba tiếp là được rồi”. 
“ Xin phép anh Ngô nhé!”, Cao Dương nói với Diệc Thần rồi đưa Rachel đi ngay lập tức. 
Diệc Thần cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể người yêu mình bị cướp đi ngay trước mắt vậy. Mọi người đang bàn chuyện vui vẻ nhưng ánh mắt anh vẫn lén để ý xem cô đang làm gì. 
Nhân cơ hội thấy cô đi ra ngoài phòng tiệc, anh đi theo sau: “ Rachel!”. 
Cô nhẹ nhàng quay người lại với nụ cười mỉm trên môi: “ Anh Ngô gọi tôi sao ạ?” 
Diệc Thần tiến đến gần hơn: “ Chúng ta nói chuyện một chút có được không?” 
“ Tôi biết anh đang muốn nói đến chuyện gì... Tôi giận đấy nhé! Anh làm tôi giận thật rồi”, giọng cô nhỏ nhẹ. 
“ Tôi không cố ý, xin lỗi cô vì không nói gì đã đi mất”, anh cảm thấy có lỗi. 
Rachel đáp lại: “ Là vì cô ấy sao? Anh vội vàng như vậy, tôi biết phải làm sao?” 
Anh nhìn vào đôi mắt long lanh ấy mà nhói lòng: “ Đừng giận tôi, xin cô!... Tại sao cô không nói với tôi đêm hôm ấy là lần đầu?” 
“ Nếu nói ra anh sẽ nhẹ nhàng hơn sao? Hay là anh sẽ để lại tôi một mình trong căn phòng rộng lớn đó?” 
“ Tôi sẽ chịu trách nhiệm...”, anh nói. 
Đây là câu nói của đàn ông mà mọi cô gái đều mong đợi, nhưng đối với Rachel thì khác, cô cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-my-huyen/3322547/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.