Ngày hôm sau, Trạch Dương đến bệnh viện thăm Thiên Kỳ. Anh muốn biết về danh tính của cô để có thể làm giấy nằm viện.
Khác với ngày hôm qua với vẻ mặt xanh xao, Thiên Kỳ lúc này tươi tắn hơn rất nhiều.
“ Cô cảm thấy trong người như thế nào rồi?”, anh hỏi thăm.
Thiên Kỳ gật đầu đáp: “ Tôi đã ổn hơn rất nhiều... Thật lòng cảm ơn anh vì đã cứu mạng tôi!”.
Nghe cô nói vậy anh cũng mừng: “ Tốt quá! Oh mà cô tên gì? Sống ở đâu? Tôi cần một ít thông tin từ cô để đăng ký giấy tờ nằm viện”.
“ Anh Ngô, tôi có thể xin anh một điều được không?”
Trạch Dương trả lời: “ Cô cứ nói”.
Cô không một chút đắn đo cầu xin: “ Anh hãy đưa tôi rời khỏi đây và đừng nói cho ai biết là tôi vẫn còn sống”.
Ân huệ kỳ lạ khiến anh không khỏi thắc mắc: “ Tại sao? Cô không định báo cho người thân biết sao?”
Thiên Kỳ suy nghĩ vài giây rồi đáp: “ Tôi không phải gặp tai nạn mà là... bị giết”.
Anh nghe xong liền rợn hết cả người, cô gái này chắc hẳn đã gặp chuyện gì đó rất khủng khiếp mới dẫn đến sự việc như vậy.
Cô nói tiếp: “ Nếu người đó biết tôi còn sống chắc chắn sẽ không để yên”.
“ Cô có thể báo cảnh sát?”, anh đưa ra lời đề nghị.
“ Không được, như vậy em trai tôi sẽ gặp nguy hiểm”, cô lập tức bác bỏ.
Đôi mắt long lanh cô cầu xin: “ Xin anh...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-my-huyen/2701479/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.