Chương trước
Chương sau
Vừa nói xong thì cửa thang máy cũng mở ra, Vĩ Thành bước ra trước, Cẩn Du theo sau. Ra ngoài, cô cúi đầu chào anh rồi lạnh lùng rời đi.

Ở ngoài cửa công ty, Vĩ Thành thấy Diệc Thần đến đón cô. Vẻ mặt đầy hạnh phúc khi gặp người đàn ông đó khiến anh cảm thấy khó chịu, bỗng dưng lại ganh tị.

Chiếc xe rời đi, một chiếc xe khác quen thuộc lại đến. Tài xế mở cửa dẫn Ninh Hinh đi vào đại sảnh công ty.

Khi thấy cô, anh lên tiếng để cô biết: “ Ninh Hinh!”.

Tiếng gọi thân thuộc khiến cô vui vẻ: “ Vĩ Thành! Anh ở đây sao? Em định lên phòng rủ anh đi ăn trưa”.

Anh không từ chối, vẻ mặt có chút buồn, giọng trầm xuống: “ Chúng ta đi thôi”.



Không biết là vô tình hay là trời định, hai vợ chồng Vĩ Thành lại đến ngay nhà hàng mà Diệc Thần đưa Cẩn Du đến.

Cả bốn người chạm mặt nhau không nói được gì. Ninh Hinh cảm nhận được chồng mình đột nhiên dừng lại giả vờ không biết gì hỏi: “ Có chuyện gì sao anh?”



Diệc Thần đứng lên chủ động chào hỏi: “ Hà tổng, trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây”.

Vĩ Thành cũng đáp lại: “ Chào Ngô tổng!”.

“ Là ai vậy anh?”, Ninh Hinh hỏi.

“ Giới thiệu với em… Cậu ấy là Ngô Diệc Thần, CEO tập đoàn An Nguyên”.

Ninh Hinh giọng vui vẻ: “ Chào anh! Ngô tổng”.

Diệc Thần suy nghĩ: “ Đây có phải là cô Lâm Ninh Hinh, phu nhân của Hà tổng?”

Không một chút đắn đo, cô ngay lập tức đáp, cũng khẳng định anh đây đã có vợ: “ Đúng vậy… Tôi là vợ của Hà Vĩ Thành, phu nhân Hà Thị”.

Cẩn Du không khỏi cảm thấy mắc cười trong lòng, người phụ nữ này có cần phải làm rõ như thế không? Nét diễn cũng y hệt như lúc xưa, hiền lành và lương thiện. Được, nếu muốn diễn thì cô sẽ nhập vai thật giống.

Cô cũng đứng lên mỉm cười nhẹ với Ninh Hinh: “ Phu nhân của Hà tổng đúng thật là xinh đẹp, tôi đúng là vinh hạnh quá”.

“ Cô đây là…?” Ninh Hinh nghe giọng nữ thì lại muốn biết.

Chỉ có Cẩn Du là biết tất cả, trong đôi mắt giả mù đó đang rất phòng bị. Dù đã điều tra người phụ nữ này không phải người tình năm đó của chồng mình nhưng dù sao Cẩn Du cũng quá đỗi xinh đẹp, quyến rũ chết người, nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.

Vĩ Thành giới thiệu: “ Cô ấy là đại diện của An Nguyên, tên là Ngô Cẩn Du, hôm nay là ngày đầu tiên đến làm việc tại Hà Thị”.

Dù nghe thư ký Triệu đã báo trước đó nhưng tâm trạng lại có chút bất ổn.

Vì muốn tạo ra bầu không khí căng thẳng, Cẩn Du lớn gan đề nghị: “ Gặp nhau ở đây cũng xem như là có duyên, hay là vợ chồng Hà tổng cùng dùng bữa với chúng tôi… Không biết như thế có được không?”



Diệc Thần có hơi ngạc nhiên vì cô lại chơi lớn đến vậy, đã thế thì anh giúp luôn.

“ Hà tổng thấy thế nào?”.

Bên này Ninh Hinh cảm thấy đây là cơ hội để đánh dấu chủ quyền nên liền nói với Vĩ Thành: “ Vĩ Thành à! Em thấy như vậy cũng hay, càng nhiều người càng vui mà”.

Anh liếc mắt qua Cẩn Du, cô vẫn mỉm cười một cách tự nhiên, nhưng vẫn có gì đó bí ẩn.

Sau đó mọi người ngồi vào bàn chọn món ăn và thức uống. Tất cả đều gọi rượu vang trừ Ninh Hinh vì cô không biết uống.

“ Tôi trước giờ không uống được rượu, thứ lỗi nhé?”.

Vĩ Thành nghe cô nói thì hơi lạ, vì có lần nhập viện, bác sĩ kiểm tra nói trong cơ thể cô có chất cồn. Nếu đã không uống được thì ngày đó tại sao lại uống nhiều đến vậy?

Còn Cẩn Du dường như đã biết điều gì đó mà giễu cợt trong lòng, ngoài mặt khen lấy khen để Ninh Hinh: “ Phu nhân đây quả là người phụ nữ của gia đình, vừa thùy mị, nết na trang, lại thương yêu chồng hết mực, nhìn vào là biết là đôi vợ chồng rất hạnh phúc. Sau này khi kết hôn, tôi cũng muốn được như gia đình Hà tổng đây, sống viên mãn đến hết đời”.

Những lời ca tụng thật đúng là xát muối vào vết thương của Vĩ Thành đây mà. Đối với anh, hạnh phúc chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, còn cuộc hôn nhân này vốn đã nứt nẻ từ khi cả hai bước vào lễ đường rồi.

Nhận được sự ngưỡng mộ, Ninh Hinh vui vẻ không ngớt. Cô không còn xem Cẩn Du là một người nguy hiểm nữa mà còn muốn kết thân với cô gái ngây ngô này.

Lần này Cẩn Du muốn lật ngược tình thế, là người chủ động tiếp cận người phụ nữ độc địa này.

Năm xưa cô giả vờ làm quen tôi thì hôm nay tôi không muốn là con mồi nữa, một con hổ thì vui hơn nhiều… Nhưng con hổ trước khi tóm con mồi thì thường thu mình lại quan sát. Cẩn Du cũng vậy, cô muốn từng bước một vạch trần mọi tội ác của Ninh Hinh.

“ Cô Ngô đây dễ thương quá phải không Vĩ Thành?”. Anh chỉ trả lời: “ Ừm” một tiếng cho qua chuyện.

Khi này thức ăn cũng được mang lên, Vĩ Thành như thường lệ sẽ cắt thịt thành từng miếng nhỏ cho Ninh Hinh.

“ Anh ấy trước giờ vẫn chu đáo như vậy, cảm ơn anh nhiều lắm”, Ninh Hinh thả cẩu lương ngay trước mặt hai anh em.

Vĩ Thành ngượng ngùng giùm, cảm thấy nãy giờ người vợ này cứ thể hiện ô dề.

Không những thế, Cẩn Du còn nói thêm vào: “ Chắc chắc Hà tổng rất yêu vợ mình, phu nhân quả là hạnh phúc nhất trần đời rồi còn đâu”.

Một lần nữa cô lại khiến người phụ nữ kia nở mặt nở mày, có một người đàn ông mà bao nhiêu người hằng mơ ước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.