Tại Hà gia, Vĩ Thành đã chuẩn bị xong xuôi để tham dự buổi tiệc do Ngô Thị tổ chức. Ninh Hinh vì bị cảm nên không đi được: “ Anh chuyển lời xin lỗi anh Thanh Hải giúp em nhé”.
“ Anh hiểu rồi… Em nghỉ ngơi sớm đi”, anh vén mền lên cho cô.
Ninh Hinh nhắm mắt ngủ rồi anh cũng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Mộng Dao cũng ở trong phòng đi ra với vẻ mặt chán nản: “ Em đâu có ưa gì ông chú đó mà phải đi”.
“ Hà Mộng Dao”, anh tỏ ra nghiêm túc với cô em gái bướng bỉnh này.
Cô biết bản thân không thể cãi lời ông anh nên ủ rũ chấp nhận: “ Dạ em đi… nhưng cho em về sớm được không? Em có hẹn với bạn”.
Anh hỏi rõ: “ Là nam hay nữ?”
Mộng Dao gượng gạo: “ Toàn là nữ thôi ạ he…he”.
“ Được, phải về trước 11h có biết chưa?”, anh yêu cầu.
“ Dạ dạ dạ”, cô gật đầu liên tục nghe lời.
Ninh Hinh ở trên phòng nhìn ra ban công thấy chiếc xe của Vĩ Thành rời đi mới yên lòng mà nhanh thay một bộ quần áo, trang điểm rồi lặng lẽ đi ra ngoài bắt taxi.
Ngồi trong xe, cô không khỏi lo sợ, nhưng trong đôi mắt vẫn thể hiện ra sự căm phẫn tột độ.
…
Khách mời đã đến gần đủ, chỉ thiếu mỗi cổ đông lớn thứ hai từ tập đoàn An Nguyên. Mới vừa nhắc thì họ đã có mặt, đúng như kế hoạch, lần này cả ba anh em đều đến tham dự.
Trạch Dương vốn ít tham gia vào những buổi tiệc cũng có mặt, xem ra anh rất xem trọng việc góp vốn vào Ngô Thị.
Vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều hướng về họ. Nhất là cô gái tài sắc vẹn toàn đang nổi trong giới dạo gần đây – Ngô Cẩn Du.
Thanh Hải thấy ba người thì ngay lập tức vui vẻ chào đón: “ Chủ tịch Ngô! Thật vinh dự quá khi thấy anh đến buổi tiệc nhỏ này”.
“ Xin chào Ngô tổng! Buổi tiệc do anh tổ chức làm sao có thể gọi là nhỏ được”, anh đáp lại một cách khôn khéo.
Diệc Thần chủ động đưa tay ra chào hỏi: “ Ngô tổng! Xin chào anh!”.
“ Chào cậu! Diệc Thần!”.
Lúc này Cẩn Du cũng đưa tay ra chào hỏi với giọng nói nhẹ nhàng: “ Xin chào Ngô tổng!”.
Thanh Hải nhìn thấy cô liền khựng lại, không phải vì anh nhận ra gì đó quen thuộc mà là đổ gục trước sự xinh đẹp này.
“ Ngô tổng, đây là Ngô Cẩn Du, phó giám đốc tập đoàn An Nguyên, và cũng là em gái tôi”, Trạch Dương giới thiệu.
Khi này anh mới tỉnh táo lại mà bắt lấy tay của cô: “ À… Rất hân hạnh được biết cô, Ngô Cẩn Du”.
Đôi mắt vẫn đắm đuối nhìn người con gái trước mặt, tay nắm không chịu buông. Cẩn Du nhắc nhẹ: “ Ngô tổng à, anh còn có vấn đề gì sao ạ?”
Thanh Hải hiểu ra liền lập tức rút tay về, tỏ vẻ vẫn ổn áp: “ Chủ tịch Ngô à! Một chút nữa anh hãy phát biểu một chút về vị trí của mình ở tập đoàn Ngô Thị, các cổ đông rất mong chờ”.
“ Không thành vấn đề, nhất định vị trí phó chủ tịch tập đoàn Ngô Thị không làm mọi người thất vọng”, Trạch Dương khẳng định chắc nịch khiến Thanh Hải rất tin tưởng.
Vừa quay người đi vài bước, Vĩ Thành và Mộng Dao cũng đi đến. Vĩ Thành nói: “ Ninh Hinh không khoẻ nên không đến được, nhờ em chuyển lời xin lỗi”.
“ Không sao!”, Thanh Hải nhìn sang cô gái cạnh bên mà buông lời kỳ thị: “ Bị bác trai đuổi về nước đến giờ đã làm được gì rồi? Học chi ba cái ngành ca sĩ, diễn viên, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian”.
Mộng Dao từ trước đến nay vẫn là rất ghét người đàn ông này, cô không sợ mà đáp trả: “ Có tốn tiền, tốn thời gian cũng không đến lượt anh phán xét”.
“ Cậu xem em gái cậu nói chuyện với tôi thế nào kìa”.
Vĩ Thành nói nhỏ với Mộng Dao: “ Em đi kiếm bàn ngồi trước đợi anh”.
Mộng Dao không nói gì chỉ bĩu môi đá xéo Thanh Hải rồi làm theo lời anh trai mình.
Thanh Hải bực tức lại đổ lỗi cho em rể: “ Tính cách của nó càng lúc càng xấc xược rồi đó, lo mà dạy dỗ lại”.
“ Chuyện dạy em gái tôi không cần anh phải quản. Còn nữa, Mộng Dao thích làm gì là quyền tự do của em ấy, có ra làm sao đi nữa thì đã có Hà Vĩ Thành bảo vệ. Anh nên nhớ rằng Mộng Dao là tiểu thư của Hà gia, không những có tiền mà còn có quyền nữa”, dằn mặt xong anh cũng đi tìm em gái của mình.
Những lời nói sắc bén đến nỗi khiến Thanh Hải từ con hổ biến thành con nai vàng ngơ ngác mà phải dè chừng.
Công ty Ngô Thị lớn thật đấy, nhưng so với Hà Thị thì chỉ bằng đốt ngón tay. Thanh Hải đã nuôi ý định thâu tóm công ty Hà Thị từ lâu nhưng vốn là không thể. Vì thế anh mới thành lập tập đoàn Ngô Thị, tìm kiếm các cổ đông, nhất là từ An Nguyên, mục đích đơn giản là muốn trở thành doanh nhân giàu có đứng đầu Trung Quốc.
…
Mộng Dao cảm thấy buồn miệng nên đến bàn thức ăn kiếm gì đó ăn cho đỡ chán. Cô nhắm tới hàng bánh ngọt, tay cầm ly rượu, tay lấy từng miếng bánh ăn một cách ngon lành.
Khi này Diệc Thần cũng đến bàn lấy thêm rượu, anh nhìn thấy cô gái ăn tự nhiên mà cũng bật cười trong lòng. Đây là lần đầu anh gặp một người như vậy.
Cô cảm nhận được người đàn ông gần đó đang nhìn mình nên nhìn lại với ánh mắt lạ lẫm: “ Anh nhìn gì chứ? Bộ lần đầu thấy gái xinh ăn bánh hay sao?”
Anh cũng bất ngờ vì cô gái cá tính này liền trả lời: “ Không có gì! Cô cứ tự nhiên, tôi không làm phiền nữa”, nói xong thì anh cũng mang ly rượu đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]